1.
Thứ bảy, ngày 27 tháng 10, lúc 9 giờ 43 phút
“Ong…”
Trần Hấp híp mắt đi tìm điện thoại di động, người gọi điện thoại là “Mẫu thân đại nhân”.
“Mẹ…”
“Con đang ở đâu?”
“Ở nhà ạ.” Trần Hấp không nghe ra thanh âm nghiêm túc của mẫu thân, không hề phòng bị mơ mơ màng màng trả lời.
“Đâu cơ?”
“Trong nhà ạ…”
“……”
Phía bên kia đột nhiên im lặng, Trần Hấp phản ứng lại, vội vàng ngồi dậy, trấn định nói: “Mẹ sao mà gọi điện thoại sớm như vậy, con vẫn chưa tỉnh ngủ.
Do đêm qua con ở nhà cô ấy lên kế hoạch cho hoạt động sắp tới ở trường học, muộn quá nên con ở lại ngủ ở nhà cô ấy”
“Thật không?”
“Con lừa mẹ làm gì… Sao đột nhiên mẹ lại đến? ”
“Mang cho bà ngoại một ít mè đen xào với mấy món ăn vặt, thuận tiện tới thăm con, cả tháng rồi không về nhà, ba con lẩm bẩm muốn chết rồi.
Buổi trưa có về ăn cơm không? Mua một vài món, nếu về thì ăn chút gì rồi đi làm, nếu không về thì mẹ để tủ lạnh cho con, mẹ với bố con sẽ về trước.”
“Nào có một tháng đâu, chẳng phải đầu tháng con vẫn còn ở nhà sao.” Trần Hấp làm nũng nói, “Vậy mẹ làm đi, con lát nữa sẽ trở về! ”
“Còn không biết xấu hổ mà nói vậy nữa! Nhà đồng nghiệp của con xa không? Con có muốn gọi cô ấy đến đây không? Hay để bố con đến đón con? “Thanh âm của mẫu thân rốt cục mang theo ý cười, trở nên ôn hòa.
“Không cần đâu! Buổi trưa cô ấy cũng có việc làm, con sẽ tự về, đến đúng giờ cơm con sẽ về tới.” Trần Hấp vội vàng cự tuyệt.
“Ừa, không cần vội đâu, vậy mẹ cúp máy đây.”
“Vâng ạ, bye mẹ nha.”
Trần Hấp cúp điện thoại, ngồi yên trên giường một hồi.
Chương Lộc đã dậy từ khi nào đến cô cũng không có cảm giác, ngủ mê man.
Vốn kế hoạch hôm nay là buổi chiều đi dạo trung tâm thương mại mua quần áo, do thứ bảy tuần sau cô được mời dự sinh nhật của Tô Nhất Trương.
Nhưng bây giờ cô phải thay đổi kế hoạch rồi.
Cô vội vàng rửa mặt, xuống lầu tìm Chương Lộc.
Quán bar buổi sáng vắng vẻ không một bóng người, một mảnh yên tĩnh, âm thanh tiếng chân phát ra trên sàn gỗ vô cùng nổi bật.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ cao rơi thẳng xuống đất, mờ ảo và ấm áp đan xen vào nhau, tạo một cảm giác cô đơn bị lãng quên bởi thế giới.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy, Chương Lộc đang rửa sạch nguyên liệu nấu ăn.
Bước chân Trần Hấp chậm lại, nhẹ nhàng đi qua, đứng ở cửa, thanh âm không tự chủ được nhẹ nhàng, “Chương Lộc…”
“Tỉnh rồi à?” Anh quay lại.
“Ừm… Mẹ em gọi điện nói bà ấy đang ở nhà em, em phải về ăn cơm…”
Chương Lộc tắt nước, vừa lau tay vừa nói: “Vậy anh sẽ đưa em về nhà.
”
“Thực xin lỗi anh, mẹ em đột nhiên gọi điện thoại tới, nói đã ở nhà, còn mua đồ ăn nữa…”
Anh đi tới trước người cô, khom lưng cho cô một nụ hôn chào buổi sáng, cũng chặn luôn lời nói mang theo tia áy náy của cô.
“Không có việc gì đâu, tối nay có tới đây không?”
“Hẳn là sẽ cùng ba mẹ ăn cơm tối, sẽ không tới đây…” Trần Hấp liếc anh một cái, nhỏ giọng nói.
“Vậy anh cùng em về nhé.”
“Hả?”
“Anh còn chưa từng đến nhà em.”
Ánh mắt người đàn ông trước mặt âm trầm, vẻ mặt ủy khuất, vết bầm tím tối hôm qua còn chưa tiêu tan, nước thuốc đỏ trên khóe miệng cũng lưu lại đôi chút, Trần Hấp biết anh bất quá là đang giả bộ đáng thương, không tự chủ được mềm lòng nói: “Vậy chờ ba mẹ em đi rồi, em sẽ nói với anh nhé? ”
“Được.” Vẻ mặt anh như hoàn thành được ý nguyện, mặt mày đều là ý cười, Trần Hấp vừa tức giận vừa buồn cười, lại nghe anh nói: “Trước khi đi có thể đòi bồi thường được không? ”
Cô biết Chương Lộc nói cái gì, trừng mắt nhìn anh một cái không để ý tới anh, xoay người chạy lên lầu hai.
2.
Thứ bảy, ngày 27 tháng 10, lúc 19 giờ 23 phút
Trần Hấp mới gửi tin nhắn cho Chương Lộc năm phút đồng hồ, liền truyền đến tiếng chuông cửa.
Cô đảo qua, nhìn qua khe cửa, thấy Chương Lộc thì lập tức mở cửa
“Sao anh lại nhanh như vậy?” Vừa nói vừa lấy ra một đôi dép lê ở nhà đặt ở bên chân anh.
“Cơm nước xong không có việc gì, nên anh qua đây trước.”
“Nếu ba mẹ em đêm nay ở đây, không phải anh sẽ vô ích sao.” Trần Hấp cười anh.
Chương Lộc không nói gì, cúi đầu nhìn cô, bộ dáng cười nhưng không cười.
Trần Hấp bị nhìn nên hơi khó hiểu, hỏi: “Sao mà anh nhìn em như vậy? ”
“Đã có ai từng gặp ba mẹ em chưa?”
Cô sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại đó là Tưởng Thần.
Bắt đầu từ tối hôm qua, kể từ câu “Muốn gả cho anh”, anh dường như trowr nên rất để ý đến Tuỏng Thần, trong hơn một tháng ở bên nhau, bọn họ chưa bao giờ nói về bạn trai cũ hay bạn gái cũ.
Trần Hấp cố ý lảng tránh, Chương Lộc cũng không để ý đến.
“Không.” cô nói thêm, “Không, bố mẹ em không hề biết đến sự tồn tại của anh ta.
”
“Thật sao?” Anh lấy bằng chứng.
“Thật!” Trần Hấp lặp lại một lần.
Khuôn mặt bi thảm phối hợp với nụ cười sáng lạn, Trần Hấp kìm lòng không được kiễng chân muốn sờ đầu anh, Chương Lộc lập tức phối hợp khom lưng xuống.
Căn hộ nhỏ gồm một phòng ngủ và một phòng khách, trang trí trong phòng chia làm hai phần, bên trái là phòng bếp nối liền phòng khách, bên phải là phòng ngủ, đơn giản.
Chương Lộc vào phòng, hai người cùng ngồi xuống sô pha.
“Em cảm thấy anh và em đã ở bên nhau lâu, nhưng tuổi tâm lý ngày càng trẻ ra.”
“Đúng vậy.” Anh tựa vào sofa, cả người thả lỏng dị thường, nụ cười lười biếng.
“Phải, vừa trẻ con vừa ngây thơ.”
“Vậy ba mẹ em có phải cũng không biết sự tồn tại của anh không?” Anh chuyển đề tài, lông mày nhíu lại.
“Vâng…” Trần Hấp ngượng ngùng buông tay, “Ba mẹ em không hỏi, em cũng không nói…”
Chương Lộc không nói gì.
Cứ như vậy mà phản bác nhìn anh, “Vậy ba mẹ anh không phải cũng không biết ựu tồn tại của em sao.”
“Biết.”
“Gì cơ?” Trần Hấp hoài nghi mình nghe lầm.
“Nếu em nguyện ý, tùy thời gian có thể gặp bọn họ.”
“Chương Lộc…”
“Nhưng không vội, chúng ta có thể từ từ đến gặp.”
“À…” Trần Hấp đáp, “Vậy lần sau em về nhà sẽ nói cho bọn họ biết…”
Bầu không khí có chút vi diệu, đây là lần đầu tiên hai người nhắc tới chuyện sau này.
Thấy cha mẹ có ý nghĩa gì, Trần Hấp không cho rằng Chương Lộc không biết.
Nhưng anh lại nói bình tĩnh bình thường như vậy, Trần Hấp muốn hỏi rõ ràng, lại sợ tự mình đa tình.
Cô thực sự sợ nhận được câu trả lời, càng sợ đáp lại câu trả lời đó.
Bất quá Chương Lộc nhanh chóng chuyển đề tài, hỏi cô buổi chiều đã làm gì.
“Em và mẹ em đi dạo phố, ba em đưa bọn em đi trung tâm thương mại rồi về nhà.”
“Có mua gì không?”
“Ừm, em mua hai cái váy, lát nữa anh giúp em xem cái nào mặc đi sinh nhật đẹp hơn.”
Chương Lộc gật đầu.
“Vậy anh chờ em, em đi thay đồ.”
3.
Thứ bảy, ngày 27 tháng 10, lúc 19 giờ 40 phút
Vóc dáng Trần Hấp không tính là thấp, nhưng có chút gầy, đứng ở bên cạnh Chương Lộc, vẫn có vẻ rất nhỏ nhắn.
Bởi vì tính chất nghề nghiệp, hơn nữa lại có một gương mặt hơi trẻ con, tuy rằng có thể dễ dàng cùng học sinh thiết lập quan hệ thân mật, nhưng để có cảm giác chững chạc, quần áo của Trần Hấp phần lớn là áo sơ mi tương đối nghiêm chỉnh giản dị.
Lần này đi dự tiệc sinh nhật của bạn Chương Lộc, cô đặc biệt mua hai chiếc váy.
Một sườn xám cổ điển tươi mát mang phong cách thiếu nữ, đơn giản nhưng không mất đi khí chất, một chiếc váy ren vai nhỏ, năng động hơn.
Bất quá cô thích cái áo choàng kia, quần áo hở vai cô không quen mặc, nhưng bởi vì đẹp nên cô mua luôn nó..
Trần Hấp mặc sườn xám xong, mở cửa đi ra ngoài, dạo một vòng trước mặt Chương Lộc, “Anh nhớ kỹ cái này trước, em sẽ đi thay cái khác.
”
“Chờ một chút.” Chương Lộc lấy điện thoại di động ra, “Anh sợ sẽ quên, để anh chụp lại nhé? ” Mặc dù lời nói anh ý muốn hỏi thăm, nhưng động tác cũng không cho cô quyền cự tuyệt.
Trần Hấp phối hợp đứng ở bên tường, “Vậy anh chụp phải đẹp đó, em có nên mang giày luôn không? Như vầy có vẻ hơi lùn? ”
“Xong rồi.”
“Hả? Xong rồi ư? Em đã tạo dáng đâu?” “Trần Hấp nhíu mày, vẻ mặt không tín nhiệm.
“Ừa, em có thể đổi cái thứ hai rồi.”
Anh tuỳ ý nói rất tự tin, Trần Hấp lại rất tò mò, “Anh trước cho em xem thử cái!”
Cô đi tới, Chương Lộc lại úp điện thoại di động, “Anh chụp rất đẹp, em mau đi thay đồ đi.
”
Trần Hấp không còn cách nào khác, trở về phòng nhanh chóng thay một món khác.
Bởi vì lộ ra bả vai, cô có chút không được tự nhiên, thiết kế vai từng lớp cũng hạn chế phạm vi vận động của cánh tay, có chút câu nệ.
Bất quá Tiểu Lôi Cộng Thêm Thiết Kế Rỗng thật sự rất đẹp, cô nhịn không được mua nó.
“Cái nào đẹp?”
“Em đứng yên.” Chương Lộc chỉ huy cô đứng, tạo dáng chụp ảnh cho cô.
“Chờ một chút! Em đợi anh sắp xếp rồi tới đây! ”
“Được rồi.”
“…… Thôi nào, cho em xem.
“Trần Hấp bất đắc dĩ, tự bạo nói, vốn là không tin kỹ thuật chụp ảnh của đàn ông, nhưng lúc nhìn thấy ảnh thì rất vui sướng.
Dưới ánh đèn tường màu vàng dịu dàng, cô cúi đầu đứng, lộ ra khóe miệng hơi cong, eo thon chân dài, sườn xám làm nổi bật sự dịu dàng yên tĩnh của cô.
Mà ở một tấm khác, cô cười như hoa, vài sợi tóc dài mềm mại rải rác trước ngực, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trong sự vui tươi mang theo vẻ quyến rũ.
Cô không giống nhau trong cả hai bức ảnh.
Trần Hấp không có diện mạo làm cho người ta kinh diễm, nhưng mắt ngọc mày ngài cũng coi như đoan chính thanh tú, nhưng bình thường mặc quần áo bình dân, tuy rằng không đến mức tự coi thường mình, nhưng vẫn thẹn thùng khi mặc loại váy này.
Nhưng Chương Lộc chụp cô đẹp như vậy, cô cảm thấy đặc biệt thích hợp với mình, kèm theo sự tự tin không hiểu sao.
“Được rồi, em không nên hoài nghi kỹ thuật chụp ảnh của anh, vậy anh cảm thấy nên mặc cái nào?” Cô hơi khó lựa chọn.
“Cái nào cũng không tốt.”
“Hả?” Cô còn chưa kịp hỏi, đã bị Chương Lộc đưa tay vòng quanh toàn bộ eo cô để cô ngồi ngang trên đùi anh.
Tóc trước ngực bị vén ra sau tai, bàn tay ấm áp của người đàn ông chạm vào bờ vai lạnh lẽo của cô, cô cảm thấy hơi ngứa, rùng mình.
Tay người đàn ông không rời đi, ngón tay vuốt ve xương quai xanh nhô ra, tầm mắt dừng lại, rõ ràng không khí rất lạnh, nhưng Trần Hấp lại cảm thấy như sắp cháy lên.
Động tác ngón tay đột nhiên dừng lại, người đàn ông cúi đầu, một ngụm cắn vào xương quai xanh lộ rõ nhất.
Cô hừ một tiếng, lập tức bị thanh âm của mình dọa sợ.
Lực đạo dần dần giảm bớt, răng một giây trước mới rời đi, một giây sau đầu lưỡi liền tiến đến.
Cảm giác tê dại từ sau thắt lưng đi thẳng đến bên tai, Trần Hấp muốn khắc chế không phát ra âm thanh, nhưng xúc cảm da thịt bị liếm làm cho cô không tự chủ được phản ứng.
Cô muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng thắt lưng lại bị siết chặt, hai tay mềm nhũn đặt lên ngực anh, cổ họng tựa hồ bị tước đoạt, không cách nào nói ra những từ ngữ hoàn chỉnh.
Xúc cảm dinh dính từ xương quai xanh chuyển sang cổ, một đường đi lên, đi tới bên tai.
“Đều đẹp.” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông cất lên, khí tức xao động, “Cũng không muốn cho người khác xem.
”
Trần Hấp không nghe được người đàn ông đang nói cái gì, bên tai tất cả đều là tiếng tim đập bên ngoài cơ thể.
Mặc kệ Chương Lộc đã làm bao nhiêu lần thân mật với cô, mỗi một lần cô đều như đụng phải hươu, cũng sẽ mỗi một lần tim đều đập thình thịnh với sự gợi cảm và nhẫn nhịn của người đàn ông này.
Tiếng hít thở nặng nề dần dần bình phục lại, Trần Hấp biết, anh đã tự khôi phục lại.
Có lẽ là ở trong không gian quen thuộc của mình, mà người đàn ông này lại khắc chế như thế, nội tâm cô tràn ngập cảm giác an toàn cùng với cảm giác không thỏa mãn.
Cô nâng hai tay khôi phục khí lực lên, vòng quanh cổ anh, quay mặt, tiến lại gần chủ động tìm kiếm môi anh.
Ngậm mút, vươn đầu lưỡi muốn đẩy răng đối phương ra, còn chưa thành công đã bị người đàn ông đảo khách thành chủ, không chút khách khí xâm chiếm lãnh địa.
Chờ Trần Hấp phục hồi tinh thần lại, Chương Lộc đã ở trong phòng tắm tắm rửa.
Khóa kéo lúc trước bị kéo đến bên hông đã bị kéo lên, váy hoàn chỉnh trên người cô, tóc rối bời, cổ và bả vai có vài chỗ ngứa ran, môi hơi sưng lên, bầu không khí kiều diễm còn chưa tan đi.
Tay Trần Hấp đặt ở ngực, không cách nào ức chế nội tâm kích động cùng bất an khó hiểu.
Trận kích tình này đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, hướng về phương hướng không thể đoán trước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...