- Gì cơ?- Nguyên hỏi lại để chắn mình đã nghe nhầm.
- " Gì cơ" gì chứ? Ba con vừa ký hợp đồng với tập đoàn Abaraxin và họ yêu cầu sẽ có một cuộc hôn nhân với con trai cả của chủ tịch tập đoàn bên đó, nhưng vì cả hai còn phải đi học nên chỉ đính hôn thôi.
- Mẹ à... mẹ không nói nhầm chứ?
- Nhầm? Không đâu, cứ hỏi ba con đi rồi biết- Người đàn bà cười hí hửng rồi tiếp-Sướng thật, con sắp trở thành bà hoàng đấy Nguyên à...
Không muốn nghe thêm những gì người đàn bà ấy nói, Nguyên bỏ đi tìm người đàn ông đó. Tức giận, giận dữ, hận,... bao nhiêu cảm giác khó chịu đang dồn vào người Nguyên. "Ông ta... sao ông ta dám chứ, nghĩ ông ta là ai?"
"Rầm" cánh cửa của căn phòng to lớn mở ra.
- Nè, chuyện này là sao?
- Có gì để nói sao? Con nghe mẹ kể hết rồi mà- ông ta ung dung hút cho hết điếu thuốc trên tay.- Phải, chuyện là thế đấy, đây là cuộc hôn nhân chính trị, con sẽ là người đưa tập đoàn Dumas này sang một chương mới. Có tiền, có danh vọng, có quyền lực, con không thích sao. Với lại, con đã chấp nhận ba điều mà ta yêu cầu rồi, không từ chối được đâu. Ha, ha, ha.
Im lặng một hồi, Nguyên mỉm cười và nói:-Vâng, theo cha muốn, con sẽ làm theo, giờ xin phép cha con về phòng.
Đi về
NGuyên vừa đi vừ để nụ cười giả tạo trên khuôn mặt. Julien cứ không ngừng nhìn Nguyên. Anh khâm phục Nguyên, khâm phục sự chịu đựng của cô, sao cô có thể cười dù cả cuộc đời cô giờ đây chẳng còn gì cả. Cô đang dần mất đi, mất đi tất cả. Người cô yêu thương và nói thẳng hơn người cô thích là Aki. Cái ngày mà cô chấp nhận làm con gái của ông Dũng thì cô cũng vẫn còn cơ hội để dõi theo Aki, cùng đi ăn uống với Aki,... nhưng giờ thì không, cô gần như đã thuộc về một người khác rồi.
Về đến phòng Julien kéo Nguyên lại và ôm cô vào lòng.
- Đủ rồi đấy, cô không cần cười nữa đâu. Ở đây chẳng còn ai nữa rồi, tôi sẽ lắng nghe cô, hãy khóc đi.
- Híc... thật... thật không?
Nguyên òa khóc, cô thầm cảm ơn Julien. Cảm ơn anh đã hiểu cho cô. Cô ghét phải làm điều đó, nụ cười và lời nói thân mật, cô ghét chúng. Nhưng vì Aki, cô sẽ chấp nhận, chấp nhận hy sinh tất cả,... Dù sao, cô cũng chẵng còn lại gì... ngoài những giọt nước mắt này. Cô đang khóc, khóc hết tất cả để không còn gì để khóc nữa.
Ba ngày. Đã như thế ba ngày rồi. Nguyên ngồi lì trong phòng, cô không đến trường cô sợ phải gặp Aki, cô sợ hình ảnh của Aki sẽ vào đầu đầu.
- Cô nên đi.- Bất giác Julien nói- Dù gì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô nên cho cậu ấy biết sự thật. Hãy nói cho cậu ấy biết sự thật về cô, về cảm giác của cô như vậy sau này cô sẽ không cần phải hối hận.
Im lặng một hồi, cuối cùng Nguyên quyết định sẽ đến trường, sẽ làm theo lời Julien và cô sẽ không phải hối hận. Tim cô cứ đập thình thịch, tới tiết rồi nhưng Aki không có trong lớp. Hiếm thấy thật, cô đi tìm, tìm khắp nơi. Nơi cuối cùng, cô mở nhẹ cánh cửa ở sân thượng ra,... và rồi cô thấy, thấy cái cảnh tượng mà cô từng thấy ở Hoàng. Aki đang hôn một người con gái khác.
- Anh à, sao anh cứ chơi thân với nhỏ Nguyên đó quá vậy?- Cô gái lạ mặt ấy làm nũng rồi ôm Aki.
- Em đừng lo cô ta chỉ là trò cười của anh thôi, em đừng lo. Cái thứ con gái nhàm chán và cả tin như cô ta không đáng để anh yêu.- Nói rồi Aki quay sang hôn người con gái ấy lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...