Vương Nhất Bác đi về phía dãy phòng Ban giám hiệu, lúc ngang qua phòng y tế cậu nghe thấy bên trong vọng ra tiếng của bác sĩ Uông Trác Thành:
- Lão Tiêu, áo của cậu sấy khô rồi này, mau mặc vào đi.
Tiếng Tiêu Chiến đáp lại:
- Ừ, cảm ơn cậu.
Uông Trác Thành:
- Cậu bị ướt như này có phải lại bị học sinh chọc phá không?
Tiêu Chiến vừa cài khuy áo vừa nói:
- Không, là do tôi bất cẩn thôi.
Tôi về lớp đây.
Uông Trác Thành:
- Ừ! Lão Tiêu, sinh nhật vui vẻ nhé.
Tiêu Chiến mỉm cười:
- Cảm ơn cậu, tối qua nhà tôi ăn cơm đi, bà nội đặc biệt làm món cậu thích đấy.
Uông Trác Thành gật đầu:
- Được, tan trường tôi chờ đi cùng cậu.
Tiêu Chiến:
- OK !
Vương Nhất Bác nghe tiếng cạch cửa thì bước nhanh tới bức tường cuối dãy.
Tiêu Chiến ra khỏi phòng y tế đi về hướng ngược lại.
Tiêu Chiến bước vào phòng học, tất cả đang xôn xao, thấy anh liền im phăng phắc.
Tiêu Chiến coi như không có chuyện gì xảy ra, anh đưa mắt nhìn một lượt rồi bắt đầu bài giảng của mình.
Một lúc sau Vương Nhất Bác mới đi vào từ cửa phía dưới, không nói không rằng về chỗ và gục đầu xuống bàn ngủ.
**********
Chuông tan học, các lớp rậm rịch ra về, riêng lớp K6 cả thầy và trò vẫn đang chăm chú vào bài học của mình, sau mười lăm phút Tiêu Chiến mới dừng phấn viết.
- Bài học của chúng ta hôm nay dừng ở đây, chúc các em ngày cuối tuần vui vẻ.
Cả lớp nhốn nháo:
- Chúc thầy Tiêu cuối tuần vui vẻ.
Rồi ai nấy đều đứng lên ra về.
Vương Nhất Bác cầm ba lô đeo lên vai định bước đi thì Tiêu Chiến đã tới trước mặt cậu, dằn tờ giấy xuống bàn.
- Cậu chép 100 lần bài "Lễ tắc", trong vòng ba ngày mang nộp cho tôi.
Vương Nhất Bác bất ngờ nhìn anh:
- Này là ý gì?
Tiêu Chiến:
- Ý gì cậu là người hiểu rõ nhất, tôi cũng không cho rằng mình đoán sai.
Vương Nhất Bác cầm tờ giấy lên nhìn, nhếch miệng:
- Nếu tôi không chép thì thầy sẽ làm gì?
Tiêu Chiến quyết không nhân nhượng, anh nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt lưu ly nhạt màu đó như đang thách thức anh.
Tiêu Chiến khẽ nhếch miệng cười:
- Tôi nghĩ cậu nhất định sẽ chép.
100 lần, không thiếu một dòng.
Nói xong anh bỏ đi một mạch ra khỏi giảng đường.
Vương Nhất Bác vẫn còn đang đơ ra, đây là lần đầu tiên có người tình nguyện đối đầu với cậu, nhưng mà cái hành động nhìn thẳng đó làm cho cậu thấy trong người hơi nóng.
Vu Bân rút tờ giấy trong tay Vương Nhất Bác, bài "Lễ tắc" của thầy Tiêu không hề ngắn.
Vương Nhất Bác không phải người không thích đọc sách nhưng để chép 100 lần thì quả là cũng khiến người ta đau đầu.
Vương Hạo Hiên và Tống Kế Dương lại gần, Vương Hạo Hiên nhìn tờ giấy rồi nói.
- Trò của cậu chắc thầy Tiêu đoán ra rồi, nhưng 100 lần thì cũng nặng tay thật, cuối tuần không phải chúng ta định đi đến khu trượt băng nhân tạo sao?
Vương Nhất Bác nắm chặt tờ giấy trong tay khiến nó vẹo vọ, cậu lẩm nhẩm trong miệng.
- Chết tiệt.
Rồi bỏ đi, cả ba người còn lại mau chóng đi theo.
**********
- Thầy Tiêu, chúc thầy sinh nhật vui vẻ.
Kiều Nguyệt Linh vừa nói vừa giơ bó hoa ra trước mặt Tiêu Chiến.
Anh nhìn nữ sinh này, đây chính là lớp trưởng lớp toán K6.
Tiêu Chiến vừa ra tới sân trường định đi đến bãi để xe thì gặp Kiều Nguyệt Linh đang đi tới, anh khá bất ngờ khi nhận được lời chúc mừng sinh nhật.
Tiêu Chiến có chút bối rối:
- Cảm ơn em.
Xung quanh bao con mắt của các bạn sinh viên nhìn vào, rồi những lời xì xào vang lên.
Tiêu Chiến nhận bó hoa, còn đang chưa biết nói thêm gì thì Uông Trác Thành đã đến giải vây cho anh.
- Lão Tiêu, về thôi.
Uông Trác Thành nhìn qua Kiều Nguyệt Linh:
- Ồ, đây là bạn Nguyệt Linh lớp K6 mà, em chưa về à?
Kiều Nguyệt Linh hai má thoáng hồng, lí nhí.
- Em về đây ạ, tạm biệt thầy.
Cô nói xong bước đi thật nhanh về phía cổng trường.
Uông Trác Thành khoác vai bạn.
- Xem ra cậu rất có duyên, mới sang nhận lớp K6 được vài hôm đã có nữ sinh hâm mộ rồi, hoa đẹp đấy.
Tiêu Chiến huých bạn:
- Hâm mộ gì chứ, em ấy chúc sinh nhật tôi thôi.
Uông Trác Thành:
- Oh, đi thôi, tôi đói muốn chết rồi.
Cả hai vui vẻ đi về phía nhà xe, đằng sau Vương Nhất Bác cũng ba cậu bạn đang đứng nhìn.
Tống Kế Dương lên tiếng.
- Thì ra hôm nay sinh nhật thầy Tiêu, lão đại, món quà của cậu ấn tượng đấy.
Vương Hạo Hiên:
- Lớp trưởng của chúng ta cũng thật biết nắm bắt thời cơ, tặng hoa trước bàn dân thiên hạ, như này không phải là thầm tuyên bố chủ quyền sao?
Vương Nhất Bác nhìn về phía xa, mắt lưu ly hờ hững:
- Vô vị.
Rồi đi tới mô tô của mình, lên xe phóng đi không lời từ biệt, để đám bạn phía sau hít khói mịt mù.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...