Hạnh Phúc Không Ở Cuối Con Đường


Cậu cho rằng mình là trung tâm của vũ trụ nên ai cũng phải cúi đầu trước cậu sao? Cậu nghĩ cậu là ai? Một kẻ ngông cuồng như cậu lấy tư cách gì nói yêu tôi? Từ giờ tôi muốn cậu biến khỏi cuộc đời tôi vĩnh viễn, tôi không bao giờ muốn thấy cậu một lần nữa.
Tiêu Chiến nói xong liền vơ ngay chiếc áo măng tô của mình mặc vào để giấu đi chiếc áo sơ mi rách nát bị kẻ ngông cuồng kia xé tơi tả rồi loạng choạng bước nhanh ra khỏi Tĩnh Thất, lao đi dưới trời tuyết trắng.

Anh ngửa mặt lên trời để cho gió lạnh tạt vào mặt, nó sẽ giúp anh tỉnh táo hơn.
Vương Nhất Bác ngồi phịch xuống đất, mặt cúi gằm, hai mắt long lên sòng sọc rồi cậu bất chợt đứng dậy, quét mắt nhìn xung quanh, căn phòng vắng lặng.

Vương Nhất Bác hét lên rồi một phát lật đổ chiếc bàn khiến kính vỡ văng ra tung tóe.

Nhìn đống đổ nát cơn giận của cậu đột nhiên chùng xuống, cậu ngẩn ra rồi hướng mắt về phía cửa, người đó đã đi rồi.
Vương Nhất Bác lập tức chạy ngay ra ngoài, tuyết không ngừng rơi, cậu nhìn xung quanh không thấy bóng dáng người ấy đâu nữa, cậu như mất phương hướng không biết phải chạy theo lối nào.
Vương Nhất Bác thất thểu quay trở lại, bốn bề tĩnh lặng, lời oán trách của người ấy còn văng vẳng bên tai.


Cậu tới tủ rượu lấy một chai rồi mở nắp tu một hơi, rượu đổ tràn ướt hết ngực áo.

Vương Nhất Bác ngồi phệt xuống nền nhà, lưng dựa vào tường, và khóe mắt cậu chợt thấy cay cay.

Rồi trong đầu ký ức ùa về, bắt đầu từ hôm đó...
**********
Ba năm trước.
- Này, các cậu nghe gì không, lớp mình sẽ có thầy giáo mới đến đấy.
- Thầy giáo mới sao? Không phải cô Hạ sẽ nghỉ chứ?
- Ừ, thấy bảo gia đình cô có chuyện nên phải xin nghỉ, hôm nay cô sẽ đưa thầy giáo đến giới thiệu.
- Mà tôi còn nghe nói người này trước có theo làm trợ giảng cho giáo sư Châu.
- Được làm trợ giảng cho giáo sư Châu thì hẳn là rất xuất sắc.
- Đẹp trai không? Đẹp trai không?
- Nếu đúng là trợ giảng của giáo sư Châu thì chính là mỹ nam tuyệt thế đấy nhé.
Nhóm nữ sinh và nam sinh năm hai thuộc lớp chuyên toán K6 của trường đại học A nhao nhao bàn tán về vị thầy giáo mà họ nghe nói sẽ được thay thế cho cô giáo Hạ Vân dạy Toán của lớp họ.
Vương Nhất Bác đang gục mặt trên bàn ngủ, nghe tiếng bàn tán xôn xao khiến giấc ngủ của cậu bị phá đám thì liền gào lên.
- Ồn ào quá, các người có biết tôi đang ngủ không hả?
Tiếng xì xào bỗng dưng im bặt, ai nấy đều toát mồ hôi nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Cậu thấy không gian đã yên tĩnh trở lại thì tiếp tục gục đầu xuống bàn mà ngủ.
Tống Kế Dương, Vương Hạo Hiên và Vu Bân khoác vai nhau đi vào lớp.

Bọn họ thấy mặt người nào người nấy đều căng thẳng thì nhìn ngay qua Vương Nhất Bác đang gục mặt ngủ liền biết cậu ta chắc vừa phát hỏa khiến đám bạn học mới mặt mũi biến sắc như thế.


Vương Hạo Hiên nhếch môi.
- Thằng quỷ đó lại thế nữa rồi.
Tống Kế Dương.
- Cậu ta như vậy thì mọt kiếp không kiếm nổi mảnh tình vắt vai.
Vu Bân yên lặng, cậu chỉ khẽ lắc đầu rồi đi về chỗ của mình bên cạnh Vương Nhất Bác.
Chuông vào lớp reo vang dọc hành lang, các sinh viên đều đi nhanh về lớp của mình.

Cô Hạ Vân bước vào lớp cùng với một thanh niên trẻ.

Cô nhìn một lượt các bạn sinh viên rồi cười nói.
- Chào các em.
Các bạn sinh viên.
- Chúng em chào cô Hạ.
Cô Hạ Vân.
- Hôm nay cô muốn giới thiệu với các em giảng viên mới của chúng ta, thầy Tiêu Chiến.


Thầy Tiêu từ giờ sẽ thay cô đứng lớp, cô hy vọng các em sẽ hợp tác tốt với thầy để buổi học mỗi ngày đều trở nên thú vị nhé.
Tiêu Chiến nghe Hạ Vân giới thiệu xong thì nhìn các bạn sinh viên.
- Chào các em, tôi là Tiêu Chiến, rất vui được gặp các em.

Tôi sẽ thay cô Hạ đứng lớp môn toán, mong các em cùng hợp tác với tôi, xin cảm ơn.
Tiêu Chiến nói xong thì nở một nụ cười khiến phía dưới sinh viên lại bắt đầu nhao nhao một lần nữa, tiếng vỗ tay rào rào rồi tiếp đến là tiếng bàn luận.
- Wow, thầy Tiêu đẹp trai quá.
- Nụ cười của thầy ấy đã khiến trái tim tôi lỗi nhịp rồi.
- .....Bla...bla...
Vương Nhất Bác thì từ đầu tới cuối vẫn ngủ, chỉ có Vu Bân từ lúc nhìn thấy Tiêu Chiến thì ngồi ngẩn ngơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận