Đáp lại sự nhiệt tình không gì sánh kịp của cô là sự lạnh lẽo đến cùng cực của anh, quyết định bộc phát trong phút chốc cũng giống như niềm si mê kỳ lạ năm đó của cô. Có thể một lúc nào đấy cô chán trường sẽ tự ý quyết định chấm dứt mà không cần báo trước.
Tra chìa khóa vào ổ để mở, Ẩn Trúc mới phát hiện trong nhà có người, cửa phòng chỉ khép hờ hờ.
Đôi giầy trên tấm thảm trước cửa kia là của Ngô Dạ Lai. Anh có thói quen đặt giầy rất ngay ngắn, một thói quen đã được hình thành trong thời gian ở trường quân sự. Nhìn cũng biết, mỗi lần cởi giầy xong anh đều sắp xếp lại cẩn thận gọn gàng, không như cô thường xuyên vứt giày lộn xộn, thậm chí có lúc vứt chiếc này đè lên chiếc kia.
Ngô Dạ Lai đang thay quần áo. Đồ dùng, quần áo của anh đều để ở nhà, vì vậy mỗi lần từ doanh trại trở về, bao giờ anh cũng tạt qua nhà thay quần áo trước rồi mới ra ngoài. Nghe có tiếng mở cửa, anh hơi sững lại một chút, vội khoác áo sơ mi lên người, cài xong từng chiếc cúc áo rồi anh mới quay ra.
Ẩn Trúc đứng ngẩn ra ở cửa, sự hờ hững của anh làm cảm giác vui mừng được gặp lại nhau của cô dần tan biến. Nhớ lần đầu tiên anh về nhà sau khi kết hôn, cô gần như đã vứt bỏ cả thể diện mà lao vào lòng anh nhưng anh đã đẩy cô ra ngay trước mặt tất cả mọi người trong nhà không một chút do dự, từ sau đó, cô không bao giờ thử lại cách thể hiện tình cảm đó nữa. Sự xa cách triền miên không chỉ mang lại cảm giác xa lạ mà hơn cả là mỗi lần gặp mặt lại không biết phải làm thế nào. Mỗi lần, cô vừa mới để bản thân quen với việc có thêm một người nữa bên cạnh hay vừa bắt đầu quen với việc tự nhiên thể hiện sự nũng nịu của con gái thì cũng là lúc anh phải đi.
Vì thế, không phải do cô điềm tĩnh tới mức có thể tự kìm nén cảm xúc của bản thân, mà là cô không thể vừa khiến mình thể hiện tình cảm một cách tự nhiên, lại vừa khiến anh có thể tự nhiên đón nhận nó. Dần dần, cô chỉ biết cố gắng kìm nén và điều chỉnh, cứ thế lặp đi lặp lại. Rất lâu sau, cô mới ý thức được rằng, không phải cứ trở thành người phụ nữ của anh là có thể dập tắt được sự ngưỡng mộ vốn có với anh. Cách nhìn nhận của hai người khác nhau, không phải vì khác biệt về khoảng cách, mà là vì họ luôn ở hai tầm nhìn khác nhau.
Lần nào cũng đều do cô chủ động quan tâm ân cần, đều là cô chủ động bận rộn, lo toan ròi báo lại cho anh tất cả mọi việc lớn bé xảy ra trong nhà, Lần này, Ẩn Trúc không muốn là người chủ động lên tiếng trước nữa. Ai khổ hơn ai còn chưa biết, tại sao anh vừa về đã được cung kính hầu hạ như ông chủ thế chứ?!
Cuối cùng thì lòng cô vẫn thấy buồn. Những lời nói qua điện thoại tối hôm đó, dù sao cũng không thể coi như coi không có gì được. Ẩn Trúc biết mình giận dỗi như thế hơi trẻ con, nhưng cô đã hạ quyết tâm rồi, nếu anh không nói gì, cô cũng sẽ lờ anh đi.
"Sao lại về thế?", Ngô Dạ Lai ngán ngẩm hỏi.
"Được nghỉ", vừa nói xong, Ẩn Trúc bất giác thấy mũi mình cay cay, đây chính là người mà cô đã từng khao khát đấy sao, giờ đây hai người họ cứ như hai người xa lạ. Bao nhiêu hi vọng và mộng tưởng về một cuộc sống tươi đẹp, từ lâu đã tiêu tan trong sự trầm lặng của anh mất rồi.
"Anh đang định đến bệnh viện", hiếm lắm Ngô Da Lai mới thông báo cho cô biết lịch trình của mình, "Buổi tối anh ở lại trông bà".
Trước mặt anh, Ẩn Trúc cảm thấy dù là ngôn ngữ hay đầu óc của mình đều đóng băng hết cả lại. Những lời anh vừa nói nghe hết sức bình thường, nhưng cô không làm sao có thể nói tiếp được. Mặc dù nói chuyện là cách đơn giản nhất, nhưng tần suất họ sử dụng đến nó ngày càng ít đi.
Ngô Dạ Lai đi vòng qua cô ra cửa để xỏ giầy. Sự im lặng của Ẩn Trúc, không phải anh không biết. Sau khi lấy anh, cô càng ngày càng ít nói, giờ thì lại càng kiệm lời hơn. Người con gái trước kia từng níu chặt lấy anh thao thao bất tuyệt cả ngày, không biết giờ đã biến đi đâu mất rồi.
Cô ấy đã hối hận vì lấy anh rồi sao? Ngô Dạ Lai không muốn nghĩ tiếp về vấn đề này.
Khi vừa mới kết hôn, anh em trong doanh trại thường trêu anh có bản lĩnh hơn người, từ khi đang học cấp ba đã có dự định cho việc đại sự cả đời rồi. Nếu không, với hoàn cảnh và điều kiện như họ, có muốn lấy một cô gái người thành phố, lại có nền tảng gia đình tốt như vậy, nói như tiêu đề của một bộ phim bom tấn gần đây, thì đấy là một nhiệm vụ bất khả thi.
Đằng sau vẻ bề ngoài được mọi người ghen tị ấy, cũng có những sự hoang mang không ai biết. Ngô Dạ Lai là một người rất tự tin, nhưng sự tự tin của anh chỉ giới hạn ở năng lực về phương diện công việc thôi. Còn đối với phụ nữ, anh luôn thấy rất khó hiểu. Cái danh từ phụ nữ này chỉ để nói đến người có liên quan tới anh là Phùng Ẩn Trúc thôi.
Ngô Dạ Lai cảm thấy tính cách của Phùng Ẩn Trúc hoàn toàn tương phản với tên của mình, cái gì cô cũng thích thể hiện ra ngoài mặt, hoàn toàn không có sự kín đáo. Từ trước đến nay, cô đều muốn được chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn của mình với người khác một cách rất tự nhiên, đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất giữa họ. Sự tự tin của anh xuất phát từ sự tin tưởng và khẳng định về năng lực của bản thân mình, còn sự tự tin của Phùng Ẩn Trúc lại xuất phát từ ý thức lúc nào cũng tự cho mình là ưu tú hơn người khác. Cảm giác ưu tú hơn người đó của cô hoàn toàn không phải là cảm giác thấy bản thân mình tốt mà đi coi thường hống hách mới người khác, mà đơn giản chỉ là cảm giác tự thấy thỏa mãn với chính mình. Tất cả mọi việc cô làm đều xuất phát từ suy nghĩ này, cho dù điều đó không ảnh hưởng tới người khác nhưng một khi cô đã quyết định thì ý chí của cô không dễ bị lung lay. Ngô Dạ Lai là người bị đưa vào những tình huống bất đắc dĩ như thế nhiều nhất. Sự thật đã chứng minh, chỉ cần cô ấy muốn thì cô ấy sẽ làm được, không phải anh cũng đã bị loại bỏ một cách dễ dàng đấy sao?
Ngô Dạ Lai cũng biết bản thân mình cứ giữ mãi cách nghĩ ấy ở trong lòng, ít nhiều cũng sẽ hoài nghi về việc có được "món hời" này. Nhưng anh nghĩ rằng, trên thế giới này chắc cũng chẳng có ai hiểu được Phùng Ẩn Trúc hơn anh. Cô ấy có thể bất chấp tất cả để giành bằng được thứ mình muốn thế thì cũng có thể vứt bỏ nó dễ dàng mà không cần do dự.
Đáp lại sự nhiệt tình không gì sánh kịp của cô là sự lạnh lẽo đến cùng cực của anh, quyết định bột phát trong phút chốc cũng giống như niềm si mê kỳ lạ năm đó của cô. Có thể một lúc nào đấy có chán trường sẽ tự ý quyết định chấm dứt mà không cần báo trước. Vì vậy, với Phùng Ẩn Trúc, anh luôn giữ khoảng cách nhất định. Anh đã không thể ngăn cản tự do đến hay đi của cô, vậy thì, đành phải tự hạn chế bản thân, nghiêm chỉnh giữ vững "phòng tuyến" của mình.
Ngô Dạ Lai với vẻ cương nghị và tuấn tú hơn người đang ngồi đó đi giầy, nhưng trong mắt Ẩn Trúc bây giờ, cô chẳng còn tâm trạng nào mà thưởng thức vẻ đẹp đó nữa. Nếu là cô của trước kia, kiểu gì cũng sẽ níu lấy anh, đòi đi cùng với anh. Nhưng bây giờ, cô cảm giác chân mình nặng như chì, dường như những tâm tư hỗn loạn trong đầu lúc này còn nặng hơn cả trọng lượng cơ thể cô nữa, khiến đôi chân cô nặng trịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...