Hạnh Phúc Không Ngừng

Anh đã tặng cho cô sự yêu thương thời niên thiếu, tặng cho cô tình yêu của tuổi thanh xuân, tặng cho cô sự chăm sóc của tuổi trưởng thành, bây giờ, anh cần cô đáp lại anh. Còn cô, ngoài việc vui sướng đồng ý, tận sức báo đáp ra, còn có thể lựa chọn điều gì khác nữa?

Ẩn Trúc đọc được trên mạng tin tức Ngô Dạ Lai chuẩn bị ra quân. Khi ấy đã là hai tháng sau rồi, cô cũng không còn quá lo lắng như trước nữa. Dù sao cũng không phải chỉ có một mình Ngô Dạ Lai dấn thân vào nguy hiểm, không phải anh một thân một ngựa giao chiến với dã nhân. Cũng có nhiều người đã từng tham gia "Quân xanh" rồi, chẳng thấy ai quá xui xẻo, hay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.

Giờ điều khiến cô phiền muộn hơn cả là việc đi hay ở trong công việc của mình. Tiêu Ly đã làm đủ hai năm ở thành phố J rồi nên sẽ được điều về tổng công ty. Nếu như là trước kia, hiển nhiên Ẩn Trúc sẽ theo anh quay về, cô vốn thuộc quân số của tổng công ty. Nhưng nhà máy của Thẩm Quân Phi lại ở đây, nếu cô quay lại thành phố C thì bọn họ sẽ mỗi người một nơi, Thẩm Quân Phi ngày nào cũng phải đi đi về về giữa hai thành phố. Quan hệ của họ hiện tại vẫn chưa công khai, vì vậy, nếu cô quay lại thành phố C thì sẽ không thể sớm tối bên nhau như bây giờ được.

Ở lại thành phố J cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Tình hình công việc của cô là điều động tạm thời, nếu muốn ở lại, cô phải được vào biên chế đã. Biên chế của công ty con này khá chặt chẽ. Nếu cô ở lại thì cũng có nghĩa là những người khác sẽ mất đi cơ hội thay vào vị trí của cô, có người còn đang muốn mau chóng đẩy cô ra ngoài không được kia. Huống hồ cô lại không có ai chống lưng, có phải cứ muốn ở lại là được ở lại đâu.

Chính vì chuyện này mà Tiêu Ly đã gọi cô vào phòng để trao đổi riêng. Việc Thẩm Quân Phi chuyển đến ở cùng với Ẩn Trúc, đối với Tiêu Ly mà nói thì không phải tin tức mới mẻ gì. Anh có dự cảm Ẩn Trúc sẽ do dự trước việc đi hay ở, vì vậy trước khi lệnh điều chuyển công tác quay lại tổng công ty của anh được công bố, anh muốn bàn bạc với Ẩn Trúc một chút về chuyện này. Người là do anh đưa đến, có đưa về hay không thì cũng phải bố trí ổn thỏa. Nếu theo anh quay về, chắc Ẩn Trúc cũng sẽ có thăng tiến trong chức vụ, nhưng nếu ở lại đây, với khả năng của anh, cùng lắm cũng chỉ có thể giúp cô giữ nguyên vị trí cũ mà thôi.

"Em về suy nghĩ thêm đi, bao giờ quyết định thì báo lại cho anh biết", Tiêu Ly trực tiếp nói rõ ràng mọi chuyện. Cô phải đưa ra được quyết định thì anh mới có thể sắp xếp giúp cô.


"Vâng, em biết rồi", Ẩn Trúc đột nhiên thấy lòng mình chông chênh. Cô cảm thấy cuộc sống của mình trong hai năm qua đã có quá nhiều thay đổi. Đến một thành phố mới làm việc, ly hôn, sống chung với Thẩm Quân Phi, hiện tại lại phải đối mặt với sự biến động trong công việc. Nhưng cho dù biến động thế nào thì cũng vẫn như dậm chân tại chỗ vậy, tốt cũng chỉ một ngày, xấu cũng chỉ một ngày.

Tình cảm, công việc, tất cả đều khiến cô hoang mang. Đôi khi cứ nói mãi nói mãi, đột nhiên không biết tại sao mình lại nói những điều đó, làm mãi làm mãi, cũng không biết mình làm để làm gì. Tình cảm không tốt không xấu, công việc không hay không dở, dường như đến bây giờ cái gì cũng nửa vời khiến cô chẳng có tâm trạng nào nữa.

Nhưng trên thực tế, cuộc sống của họ chẳng nửa vời chút nào, ngược lại, có những lúc còn sấm vang chớp giật, mãnh liệt đam mê.

Thẩm Quân Phi là kiểu người chuyện càng quan trọng thì càng không dễ nói thành lời. Có lúc hai người cãi nhau, nếu cảm thấy không phải lỗi của mình, anh quyết không nhún nhường, cũng không mở miệng dỗ dành cô. Nhưng anh sẽ không cự tuyệt nếu như cô chủ động làm lành, chỉ có điều đối với anh, đúng sai phải rõ ràng. Nếu Ẩn Trúc đã cho qua chuyên đó thì anh cũng không giữ trong lòng, tuy nhiên anh sẽ không bao giờ chiều theo những hành động trẻ con của cô.

Ẩn Trúc cũng cảm thấy thắc mắc trước thái độ đó của Thẩm Quân Phi. Có điều khi kể cho Thạch Chỉ nghe, ngược lại còn bị cô ấy cười cho một trận, "Cậu cho rằng, cậu theo anh ấy rồi thì anh ấy sẽ nhún nhường quy thuận cậu, chỉ chăm chăm lo lấy lòng cậu thôi sao? Giờ anh ấy không thế nữa, cậu lại đoán già đoán non, liệu có phải anh ấy có được rồi, không còn phải theo đuổi cậu nữa, vì thế, anh ấy không coi cậu ra gì nữa".


"Cũng không phải không coi ra gì", Ẩn Trúc định nói cho rõ ràng dễ hiểu hơn, nhưng không thể tìm được từ nào thích hợp.

Thạch Chỉ là một người sáng suốt. Cô ấy vung tay lên, động tác này đối với một thai phụ mà nói có chút nguy hiểm, "Mình hiểu, chính là lúc chiều thì rất chiều, nhưng lúc cần nghiêm khắc thì cũng quyết không nương tay".

Không cần phải hỏi, ánh mắt sùng bái của Ẩn Trúc đã thể hiện rất rõ, Thạch Chỉ đã nói trúng tim đen của cô rồi, đó chính là những gì cô muốn nói, "Sao cậu lại thần thông đến thế chứ!".

Thạch Chỉ bóp bóp eo, mang thai đã năm tháng rồi, cô bắt đầu cảm thấy không thoải mái, "Không phải mình thần thông, hoàn cảnh của mình và cậu giống nhau, sự thay đổi của đàn ông đến cuối cùng phát hiện ra được, mà cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình, không nguyên tắc lại hồ đồ. Muốn được mở mày mở mặt trước cánh đàn ông, hoặc là cậu phải túm được nhược điểm của người ta, hoặc bản thân cậu phải tự cố gắng đừng mắc sai lầm, đừng khiến người ta buồn phiền".

Người ta đang vác cái bụng bầu to tướng thế kia còn chẳng được ưu đãi, Thẩm Quân Phi đối với cô như vậy, cô cũng đành chấp nhận thôi. Xem ra cô không có số làm nữ vương rồi, đừng hy vọng gì nữa. Ép giá thì ép giá, nhưng Thẩm Quân Phi không bao giờ nói hai lời.


Sống cùng anh, thực ra Ẩn Trúc vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Sự vui vẻ này không phải xuất phát từ việc anh ra sức lấy lòng cô, mà là tự bản thân Ẩn Trúc cảm thấy thế. Tình yêu, không phải là không có, nhưng so với sự kịch liệt mạnh mẽ trước kia, giờ đây đã hoàn toàn khác.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ẩn Trúc vẫn cảm thấy nên bàn bạc với Thẩm Quân Phi có lẽ sẽ tốt hơn, "Tiêu Ly phải quay trở lại tổng công ty rồi, chắc em cũng phải về theo".

Thẩm Quân Phi đang lắp thảm khiêu vũ cho Ẩn Trúc, nghe cô nói vậy liền dừng tay lại, "Thế nào gọi là chắc cũng phải về theo?".

"Nếu em muốn ở lại thì cũng không phải không thể được. Tiêu Ly nói đợi quyết định của em."

"Em thì sao, em nghĩ thế nào?"

"Em nghe anh."

Khi sống cùng Ngô Dạ Lai, cho dù ở đơn vị vị trí của anh khá cao, nhưng anh lại thường xuyên không có nhà, vì vậy việc trong nhà ngoài ngõ, đặc biệt là chuyện liên quan đến bản thân Ẩn Trúc, đa phần vẫn là do cô tự quyết định. Sống với Thẩm Quân Phi, mặc dù anh luôn tỏ ra có thể nhường nhịn cô bất kỳ lúc nào, nhưng trên thực tế, anh luôn là đạo diễn chính trong bộ phim về cuộc sống của họ. Ẩn Trúc phát hiện, cô đã quen với kiểu làm chủ này của anh, quen nghe theo những quyết định của anh mất rồi.


Thẩm Quân Phi gật gù, "Em để anh suy nghĩ đã". Thấy Ẩn Trúc ngập ngừng định nói lại thôi, anh nói tiếp: "Anh biết em đang cần phải quyết định gấp, sáng sớm mai, sáng sớm mai anh sẽ cho em câu trả lời".

Ẩn Trúc cảm thấy, cô để Thẩm Quân Phi phải tự quyết định chuyện này, chịu trách nhiệm về chuyện này, thực ra có chút không phải. Nếu cô về thành phố C, anh sẽ phải vất vả đi lại giữa hai thành phố, chuyện này không có gì là khó khăn, và đối với anh cũng tương đối dễ dàng; Nhưng nếu mở miệng yêu cầu cô ở lại, sau này bất kỳ vấn đề nào cô gặp phải cũng có khả năng liên quan đến quyết định lần này, mà quyết định này lại do anh yêu cầu chứ không phải do cô đưa ra. Vì thế, rõ ràng là với quan hệ hiện tại của họ, anh chỉ có thể bảo cô quay về. Nhưng anh không trả lời cô ngay chắc là vì cũng không muốn xa cô.

Những gì Ẩn Trúc nghĩ cũng chính là những điều mà Thẩm Quân Phi đang băn khoăn. Khi quyết định sống chung với Ẩn Trúc, anh cũng đã nghĩ đến ngày cô được điều trở về tổng công ty, đấy là điều tất yếu, vì vậy, anh đã đào tạo cho mấy nhân viên dưới quyền có thể làm việc độc lập, phân tán bớt số lượng công việc mình đang nắm trong tay. Nhờ thế, anh mới ngày càng trở nên nhàn nhã, mới có thời gian thỉnh thoảng lại cùng Ẩn Trúc đi dạo phố, sống cuộc sống riêng của hai người.

Nhà máy đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, mấy đơn hàng lớn hiện tại đủ để duy trì sự vận hành bình thường và chi phí cho sự phát triển đến độ nhất định. Còn anh, giờ đang muốn rời khỏi vị trí quản lý, làm dự án nho nhỏ tại nhà, hưởng thụ một cuộc sống hài hòa cả về tình cảm lẫn công việc.

Nhưng, bây giờ điều đáng lo lắng không phải là chuyện anh rút lui, mà là Ẩn Trúc có đồng ý để anh làm thế hay không. Quay về thành phố C, hai người sẽ phải thoát khỏi thế giới cổ tích, trở về với cuộc sống hiện thực, xử lý quan hệ với gia đình, với bạn bè, tất cả đều phải đối mặt. Anh cảm thấy Ẩn Trúc vẫn chưa sẵn sàng. Nếu lúc này, anh từ bỏ công việc ở đây, cùng cô quay về, làm vậy sẽ khiến cô có cảm giác thêm gánh nặng, điều đó đối với mối quan hệ của hai người chẳng có chút lợi ích nào.

Anh cũng chưa từng nghĩ đến việc yêu cầu Ẩn Trúc ở lại. Ở lại chỉ là kéo dài thêm thời gian, không phải là chuyện mãi mãi. Cho dù có ở lại, cũng phải xuất phát từ mong muốn của cô mới được


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui