Bất luận là có được đồng hành cùng nhau trên mỗi con đường hay không, nhưng em vẫn sẽ đứng ở đầu mỗi con đường đợi anh, đợi anh mãi mãi.
Ở đại học J, cuộc sống của tân sinh viên không được thoải mái lắm.
Trước khi bước vào đợt tập huấn quân sự chính thức, họ có thời gian tập huấn là một năm. Mỗi thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu phải dậy sớm tham gia tập huấn, mặc quân phục đều một màu rằn ri, đi giầy cao su vàng. Thời gian đầu, các tân sinh viên đều cảm thấy mới mẻ nên rất tích cực tập luyện. Nhưng qua một thời gian, thì không kiên trì được nữa. Cường độ luyện tập buổi sáng quá nặng, nếu học ngay tiết đầu tiên thì lúc nào cũng lờ đờ buồn ngủ. Mà những môn học của năm thứ nhất đều là những môn cơ sở bắt buộc, tính quan trọng thì không cần nói cũng biết. Vì vậy, dù họ có gà gật ngủ thêm một lúc thì sau đó vẫn phải cố gắng mà lắc lư theo.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, việc dậy sớm đúng là một cuộc đấu trí cam go, mà nhà trường còn yêu cầu không được mặc áo khoác nào khác ngoài quân phục. Điều đó có nghĩa là không được mặc áo ấm cao cổ bên trong. Cảm giác gió lạnh lùa vào trong người chắc chắn là điều khó quên đối với bất kỳ sinh viên nào. Những cô bạn cùng phòng với Ẩn Trúc dù nhìn bề ngoài rất mong manh nhưng lại rất khỏe, chưa bao giờ bỏ một buổi tập nào. Có lúc cô cũng không chịu nổi, nhưng Ẩn Trúc không kêu ca một câu nào. Cô luôn nghĩ, đợt tập huấn ở chỗ cô chỉ là một kiểu nghiệp dư, chắc ở trường Ngô Dạ Lai còn vất vả hơn nhiều. Không thể cùng sát cánh chịu khổ với anh, vậy tự mình ở đây nếm trải cảm nhận một chút cũng là việc tốt.
Sau khi nhập học, Ẩn Trúc tìm cách liên lạc với Ngô Dạ Lai. Dựa vào trí nhớ của mình, cô gửi thư đến đơn vị nơi anh đóng quân, nhưng một tháng trôi qua vẫn không nhận được hồi âm. Cô không biết vấn đề là ở địa chỉ sai, hay là do Ngô Dạ Lai không muốn trả lời thư của mình. Cô cũng đã nghĩ đến việc sẽ tới thẳng trường tìm, nhưng trường anh học đặc thù như thế, chắc ở cổng trường sẽ có lính đứng canh, dù cô đến được đấy thì có vào được hay không đã là cả vấn đề rồi chứ đừng nói tới việc gặp được anh.
Có thể có cách gì không? Ẩn Trúc nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra anh sẽ liên lạc với ai. Cuối cùng, vẫn là cuộc viếng thăm của Đào Đại Dũng đã cứu được cô. Tháng Mười một, anh ta đến Bắc Kinh thăm họ, Ẩn Trúc đã hỏi anh ta có cách nào để liên lạc với Ngô Dạ Lai. Cô cũng chỉ hỏi vu vơ vậy thôi, chứ không hy vọng lắm vào điều đó.
"Không có đâu. Những nơi như thế, chắc chắn là quản lý rất chặt", nhìn bộ dạng thất vọng của Ẩn Trúc, Đào Đại Dũng lại nói: "Mình có điện thoại nhà cậu ta, hay là mình hỏi giúp cậu nhé?".
Khi hỏi xong mới biết, địa chỉ của Ngô Dạ Lai không thể dựa vào khoa anh ấy học mà đoán ra được, địa chỉ của anh được sắp xếp theo thứ tự tộc, đội, lớp. Anh Đại còn nói, mẹ của Ngô Dạ Lai dặn dò cậu ta nhớ thường xuyên viết thư cho Ngô Dạ Lai, ở ký túc xá của anh không có điện thoại, mỗi lần ra ngoài gọi điện đều do lớp trưởng tập trung cả lớp rồi cùng ra một lần. Vì vậy, muốn liên lạc với bên ngoài lại phải dùng cách tương đối nguyên thuỷ đó là nhờ hồng nhạn đưa thư.
Ẩn Trúc giờ cũng biết địa chỉ của anh, cô vắt óc suy nghĩ việc làm thế nào để viết lá thư đầu tiên mà chắc chắn anh sẽ nhận được. Không giống với lá thư viết những chuyện lặt vặt linh tinh trước kia, ở lá thư này, Ẩn Trúc đi thẳng vào vấn đề chính. Thư gửi đi rồi, lại không biết phải đợi bao lâu mới nhận được hồi âm, cô không muốn nhận được một câu trả lời không rõ ràng sau bao nhiêu thời gian chờ đợi khổ sở chỉ vì những diễn đạt tham lam trong thư của mình.
Nói là một bức thư, nhưng nếu xét về mặt nội dung thì nó trông giống một tờ giấy ghi chú hơn. Lý do Ẩn Trúc phải kìm nén bao nhiêu lời muốn nói như thế là vì nghĩ đến cách nói chuyện của Ngô Dạ Lai. Thư, có thể viết không chỉ một lá, nhưng ở lá thư này lại chỉ có thể tóm tắt những nội dung mà cô mong muốn biểu đạt nhất.
Đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng Ẩn Trúc vẫn còn nhớ như in câu mà cô viết trong đó: Ngô Dạ Lai, em quên không nói với anh, bất luận là có được đồng hành cùng nhau trên tất cả mọi đường hay không, nhưng em vẫn sẽ đứng ở đầu mỗi con đường đợi anh, đợi anh mãi mãi.
Cô cũng muốn thẳng thắn bày tỏ tình yêu của mình đối với anh, nhưng công tác quản lý sinh viên ở trường anh nghiêm ngặt như thế làm cô hoài nghi liệu thư từ có bị bóc ra kiểm tra trước khi đến tay chủ nhân hay không, thế nên cô đành viết một câu đầy ẩn ý nhưng đủ để anh hiểu mà cũng không làm người khác sởn da gà.
Ẩn Trúc còn nhớ rất rõ, cô nhận được thư trả lời của anh sau đúng một tháng. Cô tin vấn đề không phải ở đường chuyển phát của bưu điện mà vì ngoài lá thư đầu tiên đó, mỗi tuần cô đều kiên trì viết hai lá thư gửi cho anh. Mà nội dung trong lá thư gần nhất cô gửi có ghi rõ kế hoạch cô sẽ tới thăm anh, chính vì kế hoạch này nên Ngô Dạ Lai mới vội vội vàng vàng cầm bút viết thư trả lời cô.
Lá thư trả lời của anh chỉ tóm gọn trong một tờ giấy mỏng, trong đó cũng chỉ viết khoảng mười dòng kể đại khái về cuộc sống sinh viên của họ. Nội dung chủ yếu là muốn nhấn mạnh việc họ không có thời gian hoạt động tự do, ngày nghỉ ngày lễ cũng chỉ có một vài người được ra ngoài, thời gian ra ngoài thì bị giới hạn nên dù cô có vượt ngàn dặm xa xôi tới thăm thì cũng không có cơ hội gặp được anh.
Mặc dù những dòng thư của anh không có một từ nào kêu khổ, tất cả đều thể hiện rằng anh thích ứng rất nhanh với cuộc sống ở đó, nhưng Ẩn Trúc vẫn có thể nhận ra, anh phải trải qua cuộc sống sinh viên theo cách đó là hơi thiếu sự chuẩn bị. Ở chỗ anh, ngoài đi học và tập luyện ra thì tất cả thời gian đều là tự học.
Cuối cùng Ẩn Trúc đã hiểu, tại sao trường đại học đó lại bao toàn bộ chi phí, đó là vì kiểu bao chi phí đó của họ là hoàn toàn bài xích người ngoài, hoàn cảnh sống và học như thế có thể cải tạo hoàn toàn một con người. Từ mà Ẩn Trúc dùng là cải tạo, bởi vì cô không tài nào lý giải được phương thức cưỡng chế không có nhân tính này, càng không lý giải được tại sao Ngô Dạ Lai lại không bao giờ oán thán một lời nào.
Cô có thể tưởng tượng, một người độc lập lại kiêu căng như anh đột nhiên phải sống trong một môi trường bị đánh đồng cá mè một lứa như thế cũng thật khó để thích ứng.
Nhưng Ẩn Trúc lại hoàn toàn không biết, Ngô Dạ Lai thích ứng rất tốt so với những người khác. Dù sao, anh cũng không phải là người có nhiều sở thích cá nhân, tính cách lại không thích ồn ào náo nhiệt. Có một câu trong thư mà anh viết gửi về cho người nhà có thể giải thích rõ tâm trạng lúc này của anh: Người có nội tâm phong phú là người có thể tự tìm thấy sự cân bằng trong hoàn cảnh nghiêm khắc thậm chí là nghiêm ngặt.
Việc đến thăm anh tạm thời không thể thực hiện được thì cô bắt đầu gửi đồ cho anh. Do cũng có kinh nghiệm trong huấn luyện quân sự cô nghĩ chắc ở đó anh cũng không thể ăn mặc tùy ý nên cô chỉ gửi những thứ như sách vở, băng đĩa và các loại đồ ăn vặt. Cô không biết anh thích cái gì, nhưng mỗi lần cùng bạn bè đi xem những bộ phim cũ hay, cô lại nghĩ cách tìm đĩa để gửi đến cho anh. Không hy vọng anh có thể cảm nhận được sự uyển chuyển cảm động trong những câu chuyện tình yêu, cô chỉ mong những đoạn đối thoại kinh điển cũng như những bản nhạc du dương trong phim có thể làm phong phú thêm cuộc sống của anh. Cứ nghĩ đến một lúc nào đó anh sẽ nảy sinh những cảm xúc giống như cô, cô lại cảm thấy vô cùng vui sướng. Cũng với logic ấy, những bộ phim hay, những cuốn sách hay, những món ăn ngon... tất cả những thứ có thể chia sẻ với anh, cô đều gửi cho anh.
Ngô Dạ Lai đương nhiên không đón nhận ý tốt của cô một cách không rõ ràng như thế, nhưng anh lại không thể gửi trả cô từng món một. Mỗi lần họ gửi thư đều phải đi gom lại một lượt rồi cùng gửi, gửi đồ thì không đơn giản như thế. Vì vậy, anh chỉ có thể gửi thư cho cô, từ chối với những lời lẽ hết sức nhẹ nhàng như không được phép ăn đồ ăn vặt hay đọc sách ngoài giáo trình, những băng đĩa đi kèm với tài liệu học cũng chỉ được phép nghe vào những giờ cố định. Nhưng những quy định này, nếu thật sự phải kể tường tận cho cô nghe thì anh lại không cam tâm, dường như việc cho cô biết rõ quá nhiều những chi tiết trong cuộc sống của anh ở đây sẽ khó ngăn cản cô bước vào cuộc đời anh lần nữa, hai người sẽ lại giẫm lên vết xe đổ, quay trở về như trước kia.
Những thứ đồ ăn Ẩn Trúc gửi đến, ban đầu anh cất chúng vào trong tủ. Nhưng trong trường thường xuyên kiểm tra nội vụ, những thứ như thế không cho phép được để trong tủ. Không có nơi nào để giấu chỉ còn cách phân phát cho các bạn ăn giúp, làm ấm bụng mấy cậu bạn cùng phòng. Nhưng họ ăn nhiều quá đến nỗi không thể ăn tiếp được, dù có ngon tới đâu cũng không thể ăn thêm được nữa, đủ thấy Ẩn Trúc đã gửi nhiều đến mức nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...