Hạnh Phúc Đơn Giản Là Tà Được Bên Nhau

-Nghe nói là Hoàng chuẩn bị về phải không?- Dương vừa khuấy ly nước ép, vừa nhìn Mai.
-Sao lại hỏi tớ chuyện đó.- Nó thả cái ống hút ra, nhìn Dương.
-Không hỏi cậu thì hỏi ai.
-Cậu ta thì liên quan gì đến tớ.- Nó thản nhiên.
-Thật sao?- Châu chen vào.
-Đương nhiên, tớ chẳng thèm quan tâm đến tên đó như thế nào đâu.
-Vậy sao, thế trước kia là ai suốt ngày ủ rũ khi biết Hoàng đi du học nhỉ?- Dương nháy mắt nhìn nó.
-Đó… là do bất ngờ thôi.- Nó chống chế.
-Thế còn chuyện cậu lúc nào cũng đợi điện thoại của cậu ta thì sao?- Châu hỏi.
-Là do cậu ta tự gọi cho tớ đấy chứ.
-Thế mà khi cậu ta không ọi cho cậu mà cậu cũng suốt ngày lo lắng đó thôi, còn làm ra vẻ giẫn dỗi cậu ta suốt tuần. Mà tớ nói thật, lần đó chi là do cậu ta không cẩn thận để quên điện thoại ở nhà bạn thôi mà cậu cũng ghen rồi.
-Ghen… ghen gì chứ?
-Còn không phải, thời gian đó cậu mặt nặng mày nhẹ như ai thiếu nợ cậu vậy.
-Các cậu tin cậu ta mà không chịu tin tớ sao?
-Chúng tớ xem xét khách quan mà đánh giá, không cảm tính như cậu.- Châu nhàn nhạt nói.
-Đúng vậy.- Dương gật đầu.
-Tóm lại tớ không biết, mặc kệ cậu ta đi.
-Haizz, bây giờ tớ cảm thấy tội cho Hoàng thật đấy.- Dương thở dài.
-Tội cái gì chứ?
-Cậu ta vì tương lại của hai người, cố gắng học hành, thế mà cậu ở đây suốt ngày nói xấu cậu ta.
-Tương lai hai người gì chứ, cậu toàn nói nhảm nhí.

-Nhảm nhí hay không tự cậu suy nghĩ.
Đang nói chuyện thì điện thoại lại vang lên, vừa nhìn vào màn hình, thái độ của Mai liền thay đổi, nhanh chóng bắt máy.
-Alo.
-Tớ đây, dạo này khỏe không?
-Tớ khỏe, không cần cậu lo.
Châu cùng Dương nháy mắt nhìn nhau, mỉm cười bí hiểm.
-Đang làm gì thế?- Hoàng hoàn toàn không để tâm thái độ đó của nó.
-Đang uống nước cùng bạn.
-Là Châu và Dương?
-Ừ.
-Cho tớ gửi lời hỏi thăm đến hai cậu ấy.
-Biết rồi, hai người họ đều khỏe, cậu không cần hỏi thăm.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng cười nhỏ.
-Cậu cười à?
-Không có gì, học hành như thế nào rồi.
-Vừa tốt nghiệp xong, đang tìm việc.
-Vậy sao, nhanh thật nhỉ. tớ ở đây cũng 4 năm rồi.
-Thì sao?
-Cũng đến lúc phải về rồi nhỉ, cậu có nhớ tớ không?
-Cậu về hay không là việc của cậu, hỏi tớ chuyện đó làm gì?
-Vậy cậu không sợ tớ chạy luôn không về à?
-Cậu dám.- Nó uy hiếp.
Bên kia lại truyền đến giọng cười, lần này thì Mai hoàn toàn có thể nghe rõ.
-Cậu cười cái gì?
-Không có gì, tớ sắp về rồi, nhớ đi đón tớ đó.
-Cậu về thì về, việc gì tớ phải đón.
-Tớ muốn thấy cậu, tớ nhớ cậu lắm đấy.
Câu nói đó thành công làm Mai không nói được gì.
Hoàng đợi một hồi không thấy mai nói gì thì cười lớn, sau đó cúp máy.
-Này, này, cậu nói nhảm nhí gì thế?- Nó hét lên trong điện thoại, gương mặt đã nóng bừng.
-Chà chà, có chuyện gì mà cậu lại kích động như vậy?- Dương nhìn nó chằm chằm.- Hình như còn có chút xấu hổ.
-Không có gì, tớ về trước đây.
Nó bỏ lại hai người bạn, chạy về nhà.
Châu nhìn theo bóng lưng của Mai, khẽ cười.
Thời gian đúng thật trôi qua rất nhanh, một buổi sáng nọ, nó bị mẹ lôi từ trong chăn ấm ra mà không hiểu rõ lí do.
-Mới có 5 giờ sáng mà mẹ, hôm nay con cũng đâu phải đi đâu, tại sao lại phải dậy sớm như vậy?- Nó mắt nhắm mắt mở hỏi.

-Hôm nay là ngày Hoàng về, con cùng ra sân bay đón nó chứ.
-Cậu ta về thì kệ cậu ta, liên quan gì đến con.- Nó buồn bực, tính phủ chăn lên mặt thì bị mẹ nó ngăn lại.
-Thôi nào, con gái, con ra đón nó cho nó vui đi.
-Tại sao con phải làm cho cậu ta vui,lúc trước cậu ta đi học, cũng có xem xem con có vui hay không đâu, tự nhiên đùng một cái mất tích.- Mai nhăn mặt.
-Con vẫn còn giận nó chuyện đó à.
-Con chỉ cảm thấy buồn thôi ạ.
-Hoàng lựa chọn như vậy cũng chỉ muốn tốt thôi. con nghĩ xem, nếu như nó trở nên giỏi giang, nó có thể mang lại cuộc sống tốt hơn cho hai đứa.
-Nhưng ít nhất cậu ta cũng phải thông báo cho con chứ?
-Vậy nếu nó thông báo cho con, con có thoải mái hơn không, hay lúc đó con lại nghĩ là nó muốn tránh con?
Nó im lặng không nói, mẹ nó nói đúng, lúc đó, nó vừa từ chối lời đề nghị của cậu, nếu lúc đó cậu lại nói với nó chuyện đó,chắc chắn nó sẽ cho rằng cậu vì chuyện đó mà quyết định như vậy, như thế nó cũng sẽ rất áy náy. Hơn nữa, sau khi đi, cậu vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm, nói chuyện cùng nó, Mai cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
-Thôi nào, đừng mãi trẻ con như vậy, ngồi dạy chuẩn bị đi, bố mẹ Hoàng sẽ ghé qua đây đấy.
-Thế mẹ không đi cùng con à?- Nó hỏi.
-Mẹ để cho gia đình người ta đoàn tụ chứ, tới làm người thừa à.- Mẹ nó cười ẩn ý rồi ra ngoài.
Nó ngẩn người một lúc rồi lầm bầm.
-Mẹ mong con đi nhanh vậy cơ à, thật không biết con có phải con mẹ không nữa.
Trời buổi sáng khá lạnh, nó cùng bố mẹ Hoàng ngồi ngoài hàng ghế chờ, thầm đếm từng giây phút trôi qua.
Lần trước, khi nó biết tin Hoàng đi du học, nó đã chạy hồng hộc tới đay, đầu tóc rối bù, quần áo xốc xếch, thế nhưng cũng không kịp. Khi đó nó đã ủ rũ biết chừng nào. Nó thật sự ghét cảm giác bị hụt hẫng, bỏ rơi lúc đó. Suốt cả mấy tuần liền nó giận dỗi, không nghe điện thoại của Hòng, phải nhờ đến công tác tư tưởng của gia đình cùng bạn bè, nó mới chấp nhận bỏ qua, lần này, nó nhất định phải “đòi nợ” cho bằng được.
Thông tin chuyến bay vang lên, mọi người lục tục đứng dậy, trông ngóng đoàn người sắp bước ra phía sau cửa kính.
Không lâu sau, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi, đâu đâu cũng là tiếng nói cười, vẻ vui mừng khi gặp được người thân, bạn bè.
Nó phát hiện có một chàng trai đang đi về hướng mình.
Tim nó đập nhanh hơn, thậm chí nó còn có thể nghe được tiếng đập của trái tim mình.
Hoàng đã trở lại rồi.
Cậu thanh niên hay bong đùa ngày đó đã thay đổi rất nhiều, da đã sạm màu hơn, cao ráo hơn, chững chạc và thành thục hơn rất nhiều, nụ cười chân thành hơn, không còn vẻ bỡn cợt như ngày trước, ánh mắt cũng có thần thái của người trưởng thành.
Hoàng dừng lại trước mặt bố mẹ mình, mỉm cười với họ.
-Ba, mẹ.
-Cuối cùng thì con cũng về rồi.- Mẹ cậu ôm lấy cậu, còn bố Hoàng thì vỗ nhẹ lên vai cậu.

-Con ốm đi nhiều.- Mẹ Hoàng nói.
-Không phải ốm mà là cân đối hơn mẹ.- Hoàng nói.
-Cũng chính chắn hơn nhiều rồi nhỉ?- Ba cậu nhận xét.
-Va chạm nhiều, tự nhiên sẽ trưởng thành hơn ạ.- Cậu trả lời.
-Tốt lắm, không uổng công đi xa nhà lâu như vậy.- Ba cậu mỉm cười đầy tự hào.
-À, đúng rồi, con xem ai đến cùng chúng ta này.- Mẹ Hoàng tránh sang một bên, thế là nó phải đối diện trực tiếp với cậu.
-Ai đây?- Hoàng hỏi.
Trong giây phút đó, Mai có cảm giác thật muốn có trong tay một cây gậy để đánh cậu ta, nó cúi đầu im lặng, sự uất ức lan tràn ra khắp nơi trong lòng.
Bỗng nhiên, một vòng tay ấm áp bao quanh lấy nó, một bàn tay mạnh mẽ ấn đầu nó vào trong lồng ngực của người kia.
-Ngốc ạ, làm sao tớ quên cậu được, làm gì mà lại có bộ dáng tủi thân như vậy, rời lạnh thế này sao lại mặc ít áo thế.
Nghe giọng nói đầy quan tâm đó, nó không kìm được mà bật khóc.
-Sao… sao thế…. Sao lại khóc?- Hoàng luống cuống.- Là tớ muốn đùa chút thôi, là tớ không tốt, xin lỗi, đừng khóc nữa.
-Cậu đáng ghét.- Nó mếu máo.
-Ừ, tớ đáng ghét.
-Cậu bắt nạt tớ.
-Ừ, tớ sai rồi.
-Cậu lơ tớ.
-Tớ sẽ không như thế nữa, tớ hứa.
-Cậu không được bỏ đi như vậy nữa.
-Ừ, từ nay trở đi, tớ sẽ chỉ ở bên cậu thôi, sẽ không rời xa cậu nữa.Bởi vì rời xa cậu, tớ thật sự cũng rất buồn, rất nhớ cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui