Hạnh Phúc Đơn Giản Là Tà Được Bên Nhau
-Trò chơi gì vậy? Chúng tôi có thể tham gia không?
Từ ngoài cửa truyền đến một tiếng nói đùa cợt khiến Nhi có chút hoảng hốt. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa.
-Hoàng.- Anh kinh ngạc.
-Bảo... Minh...- Nhi cũng không kém phần ngạc nhiên, khi thấy Minh phía sau Bảo, cô hoàn toàn sợ hãi.
-Sao thế, gặp lại chúng tôi cô bất ngờ lắm phải không?- Bảo nở nụ cười rực rỡ, nhưng đối với Nhi là một nụ cười chứa đầy sự nguy hiểm.
-Sao... sao... các người... có thể... tìm đến đây?- Anh lắp bắp.
-Vì sao ư? Cũng nhờ cái này cả.- Bảo giơ chiếc điện thoại trong tay lên.- Thiết bị định vị.
-Vậy việc Dương theo dõi chúng tôi rồi bị bắt đều nằm trong kế hoạch của các người?- Nhi hỏi.
-Đúng vậy, và chị đã làm theo đúng như những gì đã được sắp xếp.- Hoàng lên tiếng.
-Chị... chị ơi...- Anh lúng túng đứng sau lưng Nhi.
-Thế thì sao nào, các cậu nghĩ có thể làm được gì?- Nhi mỉm cười nhìn ba chàng hoàng tử ở trước mặt.
Đúng như Nhi nói, ba người họ có tìm được chỗ này nhưng cả ba cô gái kia đều nằm trong tay Nhi, không thể tùy tiện hành động.
-Cô muốn gì?-Minh hỏi Nhi.
-Muốn gì ư? Câu này cậu hỏi không phải quá thừa sao.tôi muốn gì chẳng lẽ cậu không biết, ngay từ đầu thứ tôi muốn có chẳng lẽ cậu không biết?- Nhi hơi kích động.
-Vậy chuyện năm đó cũng là do cô làm?- Minh vẫn bình tĩnh.
-Đúng vậy, là tôi làm, thứ tôi không có được thì người khác cũng đừng hòng mà có được.
-Cô...- Bảo kích động lao tới phía Nhi, Hoàng thấy thế vội cản lại.
-Cô thật là độc ác.
-Chính cậu đã làm tôi như thế đấy.- Nhi nhếch mép.
-Đó là do chính bản thân chị tự ngụy biện vậy thôi.- Hoàng phản bác.
-Im đi, nếu từ đầu cậu không thân thiết với con nhỏ đó thì nó sẽ không bị thế. Nếu cậu không tỏ ra quan tâm lo lắng cho con bé này thì tôi đã không phải ra tay giành lại như vậy.
-Tôi vốn dĩ không thuộc về cô, mãi mãi cũng vậy, cô lấy quyền gì mà bảo là giành tôi về bên cô?- Minh lãnh đạm.
-Cậu là của tôi, cậu phải là của tôi.- Nhi hét lên.
-Chỉ vì cái ý nghĩ đó mà cô làm nên tất cả chuyện này ư?- Bảo tức giận.
-Tôi giành lại thứ thuộc về tôi, thế này thì đã sao chứ?
-Chị điên rồi. Tình cảm phải xuất phát từ hai phía, chỉ từ một phía không thể gọi là tình yêu được, cũng thể thể vì thế mà đòi hỏi ép buộc người khác yêu mình, đó chỉ là sai lầm mà thôi.- Hoàng lắc đầu.
-Thứ tôi muốn chính là của tôi.- Nhi lạnh giọng.
-Cô đã đi quá xa với quan điểm sai lầm của mình rồi đấy. Một lần còn chưa đủ sao?- Bảo tức giận nhìn Nhi, ánh mắt tựa như có thể giết người.
-Đủ ư? Chừng nào tôi còn chưa có được thứ tôi muốn thì mọi chuyện vẫn chưa đủ.
-Cô điên thật rồi.- Bảo lắc đầu.
Minh nhíu mày quan sát, tình hình hiện giờ không ổn cho lắm, mặc dù có thể làm cho Nhi và Anh không để ý nhưng ba cô gái kia vẫn nằm trong tay bọn người phía sau. Phải cẩn thận hết sức.
Minh đút tay vào túi quần, chầm chậm tiến lại gần về phía Mai và Châu.
“Ò e í e”.
Tiếng xe cảnh sát vang lên, nhỏ rồi từ từ lớn dần.
-Các cậu gọi cảnh sát ?- Nhi nghi hoặc nhìn Bảo.
Còn chưa đợi Nhi kịp nhận thức, phía sau lưng đã vang lên tiếng người ngã xuống đất. Nhi hốt hoảng quay đầu lại nhìn đã thấy hai tên giữ Mai và Châu đã nằm dưới sàn, còn Minh đang tháo dây trói cho Mai và Châu.
Bảo nhanh chóng nắm bắt thế cục, tung một cước vào mặt tên đang bắt Dương. Tên kia không thể nào phản ứng kịp nên lãnh trọn một cước của Bảo, nằm lăn ra sàn.
Chỉ trong vòng vài phút, Bảo và Minh đã khống chế hết tất cả.
-Khá lắm, không ngờ cậu có thể nghĩ ra cách này.- Bảo vỗ vai Minh tán thưởng.
-Chỉ là một bản nhạc chuông thôi, cũng hữu dụng.- Minh không nhanh không chậm nói.
-Ha ha, có ai dùng tiếng còi xe cảnh sát làm nhạc chuông như cậu không?- Bảo bật cười.
-Cậu ở lại xử lí đi, tôi đưa bọn họ về nghỉ ngơi.
-Được rồi, mọi chuyện ở đây giao lại cho tôi, cậu mau đi đi.
Minh ngồi xuống bên cạnh Mai và Châu.
-Các em cảm thấy thế nào rồi?- Minh nhẹ nhàng hỏi.
-Em không sao.- Mai nhìn Minh nói.
-Em... không...- Chưa nói dứt câu, Châu đã ngất đi.
-Châu, Châu à, cậu tỉnh lại đi.- Mai hoảng hốt.
-Hoàng, cậu đưa Mai đi giúp tôi.
Minh quay sang Hoàng nói lớn rồi bế Châu lên chạy ra ngoài. Không ai nhìn ra được nét mặt hoảng hốt cực độ của anh.
-Chúng ta mau đi thôi. Tớ thấy cậu cũng không ổn đâu.- Hoàng lo lắng.
Mai cũng muốn nhanh chóng đến chỗ Châu nên cũng không ngần ngại để Hoàng đỡ đi.
-Dương, nhóc đưa Anh đi về nhà trọ trước đi, anh sẽ đưa Nhi về sau.
-Anh định làm gì?
-Phải giải quyết những người này chứ.- Bảo cười nguy hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...