Ánh nắng gay gắt soi lên gương mặt bầu bĩnh, bỗng nhiên đôi mắt to tròn hốt hoảng mở ra, Trần Thư Ý nhổm người với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, phát hiện đồng hồ báo thức đêm qua trước khi đi ngủ mình cài đặt đã bị ai đó tắt đi.
Bất giác cô quay sang trừng mắt lườm tên đầu sỏ đang ôm chặt mình ngủ say, bàn tay nâng lên định khiến anh ngủ không yên giấc, nhưng khi gần chạm tới lại sinh ra tia không nỡ chuyển thành vuốt nhẹ gò má anh, sau đó vội vã xuống giường.
Chưa đi hết các bậc cầu thang, Trần Thư Ý đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức từ trong bếp bay tới, lòng cô như có ngọn lửa thiêu đốt nóng ran cả người, nôn nôn nóng nóng chạy thật nhanh tới bên cạnh mẹ chồng cất lời:
"Mẹ để con.
"
Nguyễn Tuyết Mai cố tình dùng cùi chỏ huých vào bụng Trần Thư Ý, ngữ điệu mỉa mai nói: "Tôi nào giám cứ để bà già này làm hết đi, chắc là do số tôi khổ trẻ thì phục vụ mẹ chồng giờ tới già còn phải đi phục vụ con dâu, lấy chồng mà sướng như cô người ta tranh nhau kết hôn ấy nhỉ?"
"Mẹ con không cố ý, đêm qua con làm việc tới tận khuya mới đi ngủ cho nên! " Trước thái độ khắt khe của mẹ chồng, Trần Thư Ý muốn lên tiếng giải thích nhưng vừa mở miệng đã bị bà Tuyết Mai chặn lại.
"Lười biếng chính là lười biếng, đầy người còn bận hơn cô người ta vẫn chăm bẵm chồng con đầy đủ, chưa con cái đã thế này rồi tôi không biết sau này có con cô chăm nó kiểu gì, hay lại vất vạ cho tôi?"
Đối với bà ta dù cho Trần Thư Ý có lý do gì đi chăng nữa, phận làm dâu cũng phải dậy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng cho chồng cũng như bố mẹ chồng, chứ không phải ngủ trương thây rồi vác mồm xuống ăn.
Thiên kim nhà giàu thì đã sao? Về làm dâu thì nhất định phải ngoan ngoãn nghe theo ý mẹ chồng, gọi dạ bảo vâng chứ không phải hở ra là cãi.
Trần Thư Ý nhìn mẹ chồng không chịu thông cảm cho con dâu khẽ thở dài một tiếng.
Mấy tháng cuối năm công việc của cô và Hà Đông Quân đều rất bận, hai người thậm chí còn phải tạm gác lại chuyến du lịch tuần trăng mật đợi tới tháng hai năm sau rồi mới đi, cho nên sau lễ cưới cả hai chỉ nghỉ ngơi ở nhà ba hôm rồi quay lại với công việc.
Trần Thư Ý không phải loại tiểu thư con nhà giàu mười ngón tay không chạm nước, biết được nhà chồng có thói quen ăn sáng lúc sáu giờ, hàng ngày cô tích cực dậy từ sớm thay mẹ chồng chuẩn bị cơm nước rồi mới đi làm.
Những ngày khác thì không có vấn đề gì, chỉ duy nhất đêm qua cả hai vợ chồng cô đều phải tăng ca tới muộn, thành ra mới dẫn tới việc ngủ quên không thể dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, vậy mà mẹ chồng lại nói với cô những lời khó nghe đến vậy.
Bà ấy đã nói thế mâm cơm kia cô còn có thể ăn được nữa sao? Trần Thư Ý tự nhiên cảm thấy bản thân giống như người vô hình trong căn nhà này vậy, dù cố gắng nghĩ thoáng lên nhưng vẫn không thể coi đây là nhà của mình được.
Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng, sau lưng giọng nói quen thuộc vang lên:
"Mẹ đừng trách cô ấy tất cả đều tại con, là do con thấy cô ấy làm việc tới khuya mới đi ngủ, cho nên đã âm thầm tắt đồng hồ báo thức muốn cho cô ấy được ngủ thêm chút nữa.
"
Hà Đông Quân mang gương mặt thiếu ngủ đi tới bên cạnh vợ, thay cô giải thích với mẹ.
Nhưng lời con trai nói ra nào có lọt tai bà Tuyết Mai, ngược lại càng chỉ trích Trần Thư Ý nhiều hơn: "Tôi không biết ở nhà cô sống ra sao? Nhưng một khi đã về làm dâu cái nhà này cô nên quán xuyến việc nhà nhiều hơn, đừng suốt ngày mở miệng ra là bận việc này công kia.
"
Trần Thư Ý tủi thân cắn môi, cái mà người ta luôn miệng nói khác máu tanh lòng là đây sao? Ở nhà bố mẹ chăm lo từng chút một, làm cái gì cũng sợ con phải chịu khổ, nếu như vẫn còn ở nhà thì sáng hôm nay đã nhận được câu quan tâm rằng con có mệt không? Chứ không phải lời trách móc thế này.
"Vợ con hiểu rồi mẹ bỏ qua cho cô ấy đi.
" Hà Đông Quân thấy vợ không được thỏa mái, đi qua nịnh nọt mẹ nói đỡ cho vợ.
Nguyễn Tuyết Mai hừ lạnh một tiếng, vẫn không chịu buông tha cho Trần Thư Ý, đặt mạnh chiếc vung nồi trên tay xuống bàn, cao giọng nói: "Cô trưng cái bộ mặt uất ức đó cho ai xem? Làm như tôi đang bắt nạt cô đấy?"
Trần Thư Ý cố tỏ ra mạnh mẽ nuốt nước mắt vào trong, không muốn để việc này đi quá xa đành chấp nhận mọi lỗi lầm về bản thân.
"Con xin lỗi mẹ, lần sau con sẽ chú ý không để chuyện như này lặp lại nữa.
"
Nghe câu xin lỗi của Trần Thư Ý cùng với con trai đang có mặt, Nguyễn Tuyết Mai đành phải bỏ qua cho con dâu, nhưng ánh mắt mỗi khi nhìn cô vẫn nặng nề như cũ.
Chuyện này khiến Trần Thư Ý ngộ ra sống chung với mẹ chồng có lẽ không hề tuyệt vời giống như cô tưởng tượng, đoạn đường phía trước còn rất dài bước khởi đầu đã khó khăn thế này thì mai sau phải làm thế nào đây?
Những lời ngọt ngào mà mẹ chồng từng thủ thỉ trước khi kết hôn chợt ùa về bên tai, nào là xem cô như con gái, ở chung có thêm người yêu thương chăm sóc, cô tự hỏi đâu mới là lời thật lòng của bà đây?
"Phụ mẹ dọn thức ăn ra bàn rồi ăn cơm thôi em.
" Hà Đông Quân len lén nhìn theo bóng lưng mẹ bên kia bàn ăn, nhỏ giọng nhắc nhở Trần Thư Ý đang ngây người suy tư.
"Dạ.
" Trần Thư Ý dù sao cũng là một cô gái hiền lành có giáo dục tốt, tự phấn chấn bản thân bỏ qua những chuyện không vui ngoan ngoãn vâng lời chồng dọn đồ ăn ra bàn.
Trên bàn ăn không rõ vô tình hay cố ý, hễ Trần Thư Ý muốn gắp món nào bà Tuyết Mai lại hướng đũa về món đó, tình huống gặp đi lặp lại nhiều lần khiến cô chỉ có thể ăn cơm trắng trong bát, cũng may Hà Đông Quân là người đàn ông biết quan tâm tới vợ, thấy cô không gắp thức ăn liền nói:
"Sao em cứ ăn cơm không thế? Ăn trứng đi.
"
Nói rồi anh giơ đũa gắp miếng trứng ốp la đặt vào bát cô, Trần Thư Ý không ngẩng đầu nên không rõ thái độ của mẹ chồng lúc này như thế nào, chỉ cảm nhận được tia nóng rực bao phủ trên người mình.
Gắng gượng cuối cùng cũng kết thúc bữa cơm, Trần Thư Ý biết điều dọn bếp sạch sẽ rồi mới lên phòng thay đồ đi làm.
Thấy vợ quay về phòng với gương mặt ủ rũ, Hà Đông Quân cất lời: "Mẹ nói vậy thôi em đừng để bụng, hôm qua bố không được khỏe mẹ phải chăm sóc cả đêm tinh thần không được tốt mới cáu kỉnh thôi.
"
Trần Thư Ý bặm môi yếu ớt nói: "Em không phải người như vậy, cũng tại em không tốt.
"
Nghe cô nói vậy Hà Đông Quân thả lỏng cơ thể, đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ: "Đi làm thôi em.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...