Trần Thư Ý nhẫn nhịn làm theo lời mẹ chồng, lấy một chiếc khăn lau chùi nhà cửa đến khi mọi thứ trở nên bóng loáng mới dừng lại nghỉ ngơi.
Hà Đông Quân từ nhỏ dưới nền giáo dục cổ hủ của bà Tuyết Mai, ngoài nói mấy câu đỡ đần Thư Ý ra thì không xen vào mấy chuyện khác, xem việc mẹ mình sai bảo vợ là việc hết sức bình thường.
Anh ta thấy Thư Ý tắm rửa xong liền đi đến bên cạnh, ân cần nắm tay cô đưa đến giường hỏi han:
"Còn đau nữa không?"
Trần Thư Ý là con người dễ dàng tha thứ, chỉ một chút quan tâm này khiến trái tim cô như được sưởi ấm, cười ngọt ngào nói: "Em không sao đâu, vết thương ngoài da thôi ngày mai là hết ấy mà.
"
Nói xong cô đưa mắt nhìn Hà Đông Quân, thấy anh không còn dáng vẻ lạnh nhạt với mình nữa mới mở lời.
"Chúng ta làm hòa đi được không? Anh biết em không có ý đó mà.
"
Hà Đông Quân từ trong lời nói của Thư Ý nghe ra sự ủy khuất trong đó, cánh tay nâng lên ôm lấy cô, dẫu sao anh ta vẫn còn yêu vợ không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với cô nữa, theo đó cũng lên tiếng nhận lỗi.
"Là tại anh không tốt.
"
Có được câu nói này, tảng đá đè nặng bấy lâu trong lòng Thư Ý như không cánh mà bay, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Bức tường vô hình giữa hai người đã biến mất, sự nhiệt tình trước kia quay về, Hà Đông Quân lâu ngày chưa được gần gũi vợ bắt đầu có những cử chỉ thân mật.
Trong lúc đôi vợ chồng trẻ đang ân ái, cánh cửa phòng quên chưa chốt bất ngờ bị mở ra, giọng điệu chua ngoa của bà Tuyết Mai truyền đến.
"Sao cô không lau tủ bếp!.
"
Bà ta chưa nói hết câu thì bị hình ảnh trước mắt làm cho nghẹn họng.
Trên giường Trần Thư Ý cưỡi trên người Hà Đông Quân, cả hai đang cuồng nhiệt ôm hôn nhau.
Đáng lẽ ra như người khác khi thấy cảnh này sẽ ngại ngùng mà đi ra, nhưng bà Tuyết Mai lại đi ngược với lẽ tự nhiên đó, hùng hổ xông tới chỉ trỏ quát mắng:
"Người cô to như con tịnh ấy muốn đè chết thằng bé à? Xuống ngay.
"
Trần Thư Ý ngượng đỏ cả mặt vội vàng xuống khỏi người Hà Đông Quân.
Bà ta thương xót con trai mình trọng lượng cơ thể không bằng Thư Ý, đã thế còn bị cô đè lên trên người, chưa đợi con trai con dâu mở lời tiếng chửi xa xả lại tiếp tục vang lên:
"Bình thường cô cũng làm thế này đúng không? Chẳng trách từ khi kết hôn tới giờ Đông Quân ngày một gầy đi còn cô cứ béo quay béo cút.
"
Chuyện tốt bị phá hỏng, Hà Đông Quân dường như cũng khó chịu vì cách hành xử của mẹ mình, vừa chỉnh lại quần áo trên người vừa bước xuống giường kéo bà Tuyết Mai ra ngoài.
"Mẹ đây là phòng của vợ chồng con mà, với lại chuyện đó mẹ mặc kệ bọn con đi.
"
Bà Tuyết Mai vô lý nói: "Mặc kệ là mặc kệ thế nào? Có ngày con cũng bị cái con bé béo phì ấy làm cho ngộp chết.
"
Hà Đông Quân mặt mày nhăn nhó, không còn cách nào khác là hứa hẹn với bà Hà lần sau không lặp lại chuyện như thế nữa, bà ta mới chịu đi về phòng.
"Anh khóa cửa rồi.
" Hà Đông Quân chờ mẹ đi khuất, quay lại phòng cẩn thận khóa trái cửa sau đó ôm lấy vợ muốn tiếp tục chuyện vừa rồi, nhưng Trần Thư Ý làm gì còn tâm trạng đó, cô kéo chăn lên đến cổ từ chối anh:
"Em buồn ngủ rồi.
"
Hôm nay cô lại được biết thêm một tính xấu nữa của mẹ chồng rồi, bà ấy cũng là người từng trải tại sao lại cư xử một cách thiếu tế nhị như này? Mà không phải dùng từ vô duyên mới đúng.
Mấy ngày sau công ty Thư Ý nhận được dự án mới, các bộ phận đều phải tăng ca để kịp tiến độ.
Mỗi ngày cô đi làm về nếu không bị mẹ chồng mắng chửi thì cũng là bới móc mỉa mai, mặc dù Thư Ý chịu đựng đủ những khó dễ mẹ chồng gây ra nhưng cô vẫn giữ được sự lễ phép cơ bản, biết buổi tối không thể về sớm chuẩn bị cơm nước, sáng nào cũng dậy thật sớm dọn dẹp rồi mới tới công ty.
"Mẹ ơi hôm qua con về muộn quá chưa kịp đưa tiền sinh hoạt cho mẹ.
"
Đầu tháng mới sau khi chờ mẹ chồng ăn sáng xong, Thư Ý như thường lệ đưa tiền sinh hoạt cho bà.
Có tiền trong tay, tâm trạng bà Tuyết Mai trở nên vui vẻ, giọng điệu theo đó mà tình cảm hơn:
"Nhanh vậy đã sang tháng mới rồi à? Mẹ cũng hiểu công việc của con bận rộn nhưng không thể ngày nào cũng khuya mới về nhà, hôm nay con về sớm đi mẹ không thích hàng xóm nói ra nói vào.
"
"Công ty con! " Thư Ý đang muốn giải thích bản thân không thể về sớm như ý mẹ chồng mong muốn, nhưng lại bị Hà Đông Quân dùng ánh mắt ngăn cản.
"Vợ con sẽ về sớm mà.
" Hà Đông Quân không muốn sáng sớm mẹ cùng vợ đã cãi vã, nhanh miệng nói.
Bà Tuyết Mai tỏ ra hài lòng gật đầu, đứng dậy cầm theo phong bì tiền đi về phòng.
"Mẹ đã nói vậy rồi em cố gắng thu xếp công việc về sớm một chút.
" Hà Đông Quân nhắc nhở vợ.
Trần Thư Ý khó xử ậm ờ đáp lại: "Vâng, để em xin thử cấp trên xem sao.
"
Nói thì là nói vậy nhưng đến khi trưởng phòng phát lệnh nhân viên ở lại làm thêm giờ, Trần Thư Ý mặt dày lên tiếng xin về sớm thì bị chỉ trích một hồi.
"Thư Ý tôi biết cô ở công ty này rất có năng lực, nhưng không thể vì thế mà cho mình cái quyền khác biệt với người khác, tháng trước cô xin về sớm bao lần tôi đã phê duyệt rồi, công ty đang trong giai đoạn khó khăn cô không thể bỏ qua những chuyện cá nhân mà cùng mọi người cố gắng được hả?"
Trần Thư Ý ngại quá ngồi lại bàn làm việc, đến khoảng tám giờ tối mới tan ca về nhà.
Y rằng như cô đoán trước vừa vào cửa đã phải nghe mẹ chồng chì chiết: "Cô đang chống đối tôi có phải không? Sáng nay cô nói với tôi thế nào? Càng ngày tôi càng thấy cô không đáng tin, có lẽ tôi phải kiểm tra xem cô có thực sự ở công ty tăng ca không?"
Trần Thư Ý bất lực rơi nước mắt, bao nhiêu công sức vất vả bỏ ra cuối cùng thứ đổi được lại là sự nghi ngờ, ý tứ trong lời nói mẹ chồng chẳng phải ám chỉ không đứng đắn sao?
Cô không thể chịu đựng thêm được nữa vừa khóc vừa phản bác lại:
"Mẹ đang nghi ngờ con nói dối mẹ? Chi phí sinh hoạt rất cao, con phải làm việc cật lực mới có được số tiền đó.
"
Bà Tuyết Mai bĩu môi chế giễu: "Tôi đâu có ngửa tay xin tiền cô, là tự cô đưa đấy chứ giờ còn đi than vãn trước mặt tôi? Mình tôi ăn à, cô không ăn chắc?"
Trần Thư Ý ức đến độ hít thở không thông, chung quy lại trong căn nhà này cô vẫn chỉ là người ngoài, nếu như bà ấy xem cô như con đã chẳng nói ra những lời khó nghe đến vậy.
"Mẹ đã nói vậy con chẳng còn gì để nói nữa.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...