Hạnh Phúc Của Xanh Lam


Editor: YuuTrong phòng ICU.
Máy theo dõi nhịp tim phát ra những tiếng bíp bíp đều đặn, giống như là đang đếm ngược thời gian kết thúc cuộc đời của một người.
Lâm Tiểu Nhu đứng bên cạnh giường bệnh.

Lúc nhìn thấy mẹ Đào, cô ấy thậm chí còn không nhận ra gương mặt tiều tụy, thậm chí chỉ còn một nửa bên tóc của bà ấy.

Người này đã từng là mẹ chồng cô ấy, là người đã tìm đủ mọi biện pháp thúc giục cô ấy sinh con.
Mẹ của Đào Tử Khiêm còn phải đeo một chiếc mặt nạ thở oxi.

Lúc nhìn thấy Lâm Tiểu Nhu tới, bà ấy nhờ y tá cởi nó xuống, bà ấy muốn nói mấy lời với Lâm Tiểu Nhu.
Y tá giải thích thời gian không thể kéo dài, một lát nữa cô ấy sẽ quay lại đeo nó lên giúp bà, sau đó rời đi để lại hai người bọn họ trong phòng bệnh.
Lâm Tiểu Nhu ngẩn người đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Mẹ Đào bảo cô ấy ngồi xuống: “Tiểu Nhu… Con ngồi xuống đi, mẹ có mấy lời muốn nói với con.”
Lâm Tiểu Nhu ngẩn người ngồi xuống ghế bên cạnh giường, vô thức muốn gọi bà ấy một tiếng “Mẹ”, nhưng khi lời nói đến miệng, cuối cùng lại từ “‘Mẹ” biến thành “Dì”.
“Dì… Sao dì đột nhiên lại…”
“Không phải đột nhiên, đã vài năm rồi… Căn bệnh này cũng không tốt…” Mẹ của Đào Tử Khiêm mỉm cười với Lâm Tiểu Nhu.

Nhưng khi nghe Lâm Tiểu Nhu đổi cách xưng hô với mình, bên trong đôi mắt bà để lộ ra chút khổ sở: “Tiểu Nhu, có phải con vẫn còn ghét mẹ đúng không?”
Lâm Tiểu Nhu không đành lòng nhìn mẹ Đào bị bệnh như thế này, cô ấy cúi đầu, nhìn chằm chằm tay mình, nói: “Làm sao con có thể ghét dì được chứ…”
“Thật ra mẹ biết, con với Tử Khiêm ly hôn, phần lớn nguyên nhân đều là do mẹ… Mẹ đã thúc ép con quá nhiều, con không muốn nên mới cãi nhau với Tử Khiêm, cuối cùng dẫn tới chuyện ly hôn… Đều tại mẹ, tất cả đều là lỗi của mẹ…”
“Không phải lỗi của dì, dì đừng tự trách mình như vậy.

Là tình cảm của con với anh ấy không còn được như trước nữa nên mới nảy sinh mâu thuẫn.

Đó là vấn đề của con với anh ấy.”
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt mẹ Đào, bà lắc đầu, nói: “Không phải, nó cũng là vì mẹ… Tử Khiêm rất yêu con, nó vẫn luôn rất yêu con…”
“Dì, anh ấy có yêu con hay không, con có thể cảm nhận được.

Mấy năm nay, chúng con đều không còn giống như tình cảm trước kia nữa.”
“Tiểu Nhu, có một số việc cho đến bây giờ Tử Khiêm không nói cho con.

Nó có nỗi khổ tâm, nó cũng bởi vì mẹ…”
Lâm Tiểu Nhu ngẩn người, nghe mẹ Đào chậm rãi nói: “Lúc hai đứa vừa mới kết hôn, mẹ được chẩn đoán là mắc bệnh ung thư.

Mẹ nghĩ mình uống thuốc thì sẽ khỏe hơn, thế nhưng càng uống tình hình càng kém đi.


Tử Khiêm không nói cho con, là vì sợ con lo lắng.

Hai đứa lúc đầu nói chưa muốn có con, mẹ cũng không có ý kiến gì, dù sao mẹ vẫn còn thời gian, có thể đợi được.

Nhưng không ngờ, thời gian của mẹ càng ngày càng ít đi.

Mẹ muốn nhìn thấy cháu mình trước khi chết, mẹ biết con chưa muốn sinh con, vì vậy mẹ đã ép buộc con.

Tử Khiêm rất thương con, nó nói với mẹ rất nhiều lần, không muốn để cho con phải khó xử.

Tất cả đều là lỗi của mẹ, mẹ đáng trách, mẹ đã cầu xin nó hãy thương hại một người sắp chết là mẹ…”
Lâm Tiểu Nhu không biết quá nhiều việc lắm.

Cô ấy nhận ra trong mấy năm qua, mình đúng là sống vô tâm thật.
Thời gian sắp hết, y tá bước vào muốn đeo lại mặt nạ thở oxi cho mẹ Đào.

Mẹ Đào khẩn cầu nhìn Lâm Tiểu Nhu, nói với cô ấy: “Cho đến bây giờ Tử Khiêm vẫn chưa quên được con… Về sau mẹ không còn ở đây nữa, con có thể ở bên cạnh nó một lần nữa không?”
Lâm Tiểu Nhu không biết nên trả lời như thế nào.
Khi bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Lâm Tiểu Nhu cảm thấy rất đau lòng.

Cô ấy thoáng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Đào Tử Khiêm đang ngồi trên băng ghế dài ở ngoài hành lang.
Đã rất lâu không gặp, có thể nói là từ khi hai người ly hôn, cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy anh ta.
Lâm Tiểu Nhu đi về phía Đào Tử Khiêm, cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ nói một câu: “Đã lâu không gặp.”
Đào Tử Khiêm có chút mệt mỏi, khẽ mỉm cười, hỏi: “Có thể nói chuyện một chút được không?”
Lúc ly hôn, Lâm Tiểu Nhu rất muốn nói chuyện với Đào Tử Khiêm một chút, nhưng cô ấy kiên quyết không chịu chủ động, Đào Tử Khiêm cũng chưa từng cho cô ấy cơ hội để nói.
Bây giờ hai người đã ly hôn được một thời gian, họ lại có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với nhau.
Lâm Tiểu Nhu ngồi xuống bên cạnh Đào Tử Khiêm, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhỏ với anh ta.

Cô ấy hỏi anh ta: “Anh muốn nói gì với tôi?”
“Em đã gặp mẹ, vậy bà ấy đã nói gì với em?”
“Không nói gì cả… Bà ấy phát bệnh từ lúc nào?”
Đào Từ Khiêm chỉ gật đầu, những ngón tay đan chéo vào nhau đặt trên đùi.

Anh ta ra vẻ thoải mái nói: “Khoảng thời gian này em vẫn sống tốt chứ? Nghe nói em đã đi du lịch trong một thời gian rất dài.”
Lâm Tiểu Nhu không lên tiếng.

Lúc này, cô ấy chỉ cảm thấy rất buồn, cũng có rất nhiều điều muốn hỏi.
“Anh có thể cho tôi biết lý do tại sao lúc tôi đề cập đến việc ly hôn trước, anh lại đồng ý dễ dàng như vậy không?”

Đào Tử Khiêm im lặng một hồi, sau đó nói: “Bởi vì anh không muốn trói buộc em, không đành lòng để em mỗi ngày phải chịu đựng sự ép buộc của mẹ anh.

Anh biết em không muốn có con sớm, nhưng mẹ anh —— Có một khoảng thời gian, anh thật sự rất khó khăn.

Anh muốn để mẹ yên tâm, nhưng cũng không đành lòng để em phải chịu tổn thương.

Lúc em vì chuyện này mà cãi nhau với anh, anh biết em trách anh không chịu đứng từ góc độ của em mà nhìn nhận vấn đề.

Anh cũng biết em cảm thấy anh không còn đau lòng vì em, không còn suy nghĩ vì em, nhưng, thật ra anh cảm thấy rất khó khăn khi làm điều đó.

Cho nên anh chỉ có thể giữ im lặng.”
“Anh có thể cho tôi biết.

Nếu anh nói cho tôi biết tình trạng của mẹ anh, có lẽ tôi sẽ ——”
“Nhưng điều đó sẽ bức bách em, ép buộc em phải làm trái với điều mình mong muốn.

Như anh đã nói, anh không muốn để em phải chịu tổn thương.

Cho nên anh đã nghĩ, có lẽ mình nên rời đi, để em có thể trở về thành một Lâm Tiểu Nhu như trước.

Khi anh thích em lúc chúng ta còn là sinh viên, em đơn thuần, lạc quan, hoạt bát, cũng rất đáng yêu.

Nhưng sau khi kết hôn, anh đã biến em thành một diện mạo khác.”
Lâm Tiểu Nhu cắn môi, trái tim cô ấy siết chặt lại.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe Đào Tử Khiêm nói nhiều lời chân thành như vậy.

Mỗi câu nói đó đều đâm vào trái tim cô ấy, khiến nó vô cùng đau đớn.
Lâm Tiểu Nhu có chút tủi thân, nói: “Thế nhưng anh có biết không, lúc anh muốn ly hôn với tôi, tôi đã phải chịu bao nhiêu khổ sở chứ.

Chúng ta ở bên nhau đã nhiều năm như vậy, tôi cho rằng tình cảm của chúng ta đã biến chất, tôi cho rằng anh đã thay đổi, cho rằng trong lòng anh không còn tôi nữa.

Hiện tại anh nói với tôi như vậy, anh nói bởi vì trong lòng anh có tôi nên mới ly hôn với tôi…”
Cô ấy dường như đang nghe thấy một câu chuyện cười.
Đào Tử Khiêm nhắm mắt lại, nói: “Xin lỗi em, để em phải chịu đau khổ như vậy một thời gian dài, là anh có lỗi với em.”
Lâm Tiểu Nhu không trả lời, cô ấy không còn gì để nói.

Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, khi bọn họ ly hôn vào năm ngoái, cô ấy đã rất đau khổ.


Nhưng bây giờ, cô ấy gần như đã quên đi nỗi đau đó.
“Tiểu Nhu, cảm ơn em vì đã đến gặp mẹ anh một lần cuối.

Bà ấy không còn nhiều thời gian nữa, chỉ vài ngày nữa thôi.

Em sẵn sàng đến gặp bà ấy, anh rất biết ơn em.” Một người đàn ông như Đào Tử Khiêm lại nói những lời như vậy vào lúc này, Lâm Tiểu Nhu có thể cảm thận được giờ phút này anh ta yếu ớt và bất lực như thế nào.
Lâm Tiểu Nhu cảm thấy anh ta rất đáng thương.

Cô ấy vỗ vai anh ta như một người bạn, tiếp cho anh ta thêm sức mạnh: “Cuộc đời chắc chắn sẽ phải kết thúc, đừng đau buồn quá, thời gian rồi cũng sẽ trôi qua thôi.”
“Mẹ anh có phải đã hỏi em, nếu sau khi bà ấy rời đi, em có thể quay lại với anh được không, đúng không?”
Đào Tử Khiêm nói vậy khiến Lâm Tiểu Nhu ngẩn người ra.

Cô ấy thu tay mình lại, hai mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, khẽ gật đầu
Đào Tử Khiêm lại hỏi: “Ý em như thế nào?”
Lâm Tiểu Nhu suy nghĩ rất lâu.

Cô ấy dường như… Đã quên cảm giác yêu Đào Tử Khiêm như thế nào.

Cô ấy đã rất đau lòng khi ly hôn, sau khi ly hôn xong lại cố gắng ép bản thân mình phải quên anh ta, và bây giờ, dường như cô ấy đã quên được.

Cô ấy chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, anh ta hỏi cô ấy điều này.

Cũng chưa từng nghĩ tới, bọn họ sẽ lại ở bên nhau một lần nữa.
Đào Tử Khiêm chờ Lâm Tiểu Nhu trả lời.

Nhưng thời gian chờ càng lâu, anh ta càng hiểu rõ đáp án của Lâm Tiểu Nhu.
Không biết qua bao lâu, Lâm Tiểu Nhu trả lời Đào Tử Khiêm: “Tôi nghĩ… Chúng ta không có khả năng đó.

Tôi dường như đã quên mất cách yêu anh rồi.”
Đôi mắt Đào Tử Khiêm tràn đầy sự tổn thương và thất vọng.

Nhưng anh ta vẫn mỉm cười mạnh mẽ, nói với Lâm Tiểu Nhu: “Em không trả lời, anh cũng đã đoán được đáp án rồi.

Không có nhiều người sẽ ngồi yên tại chỗ mà chờ đợi như vậy.”
Tình yêu, cũng sẽ không ở yên tại chỗ mà chờ đợi.
Thời gian không còn sớm, Lâm Tiểu Nhu cảm thấy mình cũng không có việc gì ở đây nữa.

Trước khi rời đi, cô ấy còn một vấn đề muốn hỏi Đào Tử Khiêm.
“Từ lúc nào anh biết Khương Việt thích tôi?”
Trên mặt Đào Tử Khiêm hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói: “Từ ngày biết cậu ta.

Cậu ta thích em, ánh mắt cũng không rời em đến nửa giây, làm sao anh có thể không nhìn ra chứ.


Em và Khương Hoan Du không phát hiện ra, Khương Việt cũng cho rằng mình đã che giấu rất kỹ, cho nên anh cũng làm như không biết.

Anh cảm thấy cậu ta không có chút uy hiếp nào, cho nên mới thả một tình địch như vậy ở bên cạnh em.”
“… Tôi biết…”
Lâm Tiểu Nhu sau khi nghe xong, đứng dậy muốn rời đi.

Nhưng Đào Tử Khiêm lại chặn cô ấy lại.
“Tiểu Nhu —— Anh yêu em, có lẽ bây giờ anh vẫn còn rất yêu em.

Nhưng Khương Việt —— Cậu ta là người duy nhất khiến anh cảm thấy sự nỗ lực của cậu ta so với anh không ít hơn.

Cũng có thể, cậu ta nỗ lực hơn anh rất nhiều.

Bất kể sau này em muốn dành cuộc đời của mình cho ai, anh cũng đều chúc phúc cho em.”
Các đơn đặt hàng trong ngày cuối cùng cũng hoàn thành.

Khương Hoan Du bận rộn đến mức mặt trời ngả về phía tây rồi mới có chút thời gian để ăn cơm.
Cô ngồi xuống, ăn một chút thức ăn đã nguội từ buổi trưa, chăm chú nhìn vào điện thoại.
Cái tên ngốc Dư Thâm Lam này, thật sự phớt lờ cô sao.

Chẳng lẽ thật sự tức giận sao?
Khương Hoan Du quyết định gửi thêm một tin nhắn nữa, hỏi xem đêm nay cậu có trở về hay không.
Kết quả, Dư Thâm Lam trả lời lại rất nhanh: Không về, không quấy rầy em đi xem mắt.
… Cái tên quỷ hẹp hòi này.
Khương Hoan Du cũng bất lực, buông điện thoại xuống dự định sẽ nghiêm túc ăn cơm thì thấy Lâm Tiểu Nhu quay lại.
Bộ dạng của Lâm Tiểu Nhu lúc này dường như là vừa mới khóc một trận, lớp trang điểm trên gương mặt đều đã trôi đi.

Cô ấy vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Khương Hoan Du, rốt cuộc không nhịn được mà bật khóc nức nở.
Khương Hoan Du bị cô ấy dọa sợ, vội vàng đặt bữa cơm trưa đang ăn xuống, chạy đến đỡ lấy cô ấy: “Sao lại khóc thành ra như thế này.

Mẹ của Đào Tử Khiêm thật sự không ổn sao?”
Lâm Tiểu Nhu không nói thành lời, chỉ khóc nức nở.
Ở một thành phố khác, Dư Thâm Lam và các đồng nghiệp vừa hoàn thành buổi tập huấn.

Mấy đồng nghiệp của cậu dự định sẽ đặt khách sạn rồi ở lại một đêm.

Mới sáng sớm nay đi đường cao tốc một ngày, đến tối muộn mới trở về, thật sự không chịu đựng nổi.
Có một đồng nghiệp hỏi Dư Thâm Lam: “Cậu thật sự muốn trở về bây giờ sao? Ở một đêm rồi ngày mai về cũng không muộn mà.

Sao vậy, bạn gái thúc giục sao?”
Dư Thâm Lam mỉm cười, chỉ nói: “Cô ấy không thúc tôi, chỉ là tôi muốn về sớm một chút thôi.”
Cậu muốn về sớm một chút để tính sổ với Khương Hoan Du..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui