Hạnh Phúc Của Xanh Lam


Editor: YuuKhương Hoan Du cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô cũng rất muốn hỏi, tại sao lúc nào Dư Thâm Lam cũng có thể dễ dàng nhìn ra những gì cô đang suy nghĩ vậy.
Thật sự không có chút tự do nào để suy nghĩ cả…
Về đề tài lúc nửa đêm, Khương Hoan Du im bặt không nói một lời, mãi cho đến lúc tới rạp chiếu phim.
Bọn họ đến khá sớm nên cũng không được tính là xem suất chiếu muộn lúc nửa đêm.

Bọn họ mua vé chiếu phim lúc 10 giờ.
Điều khiến Khương Hoan Du bất ngờ chính là bộ phim hài này không có quá nhiều yếu tố gây cười, mà lại tràn ngập bom cay.

Phim vừa chiếu được một nửa, Khương Hoan Du đã khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.
Cô cảm thấy rất xấu hổ, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt lại, lén lút khóc nức nở.
Dư Thâm Lam thấy Khương Hoan Du như vậy, liền đưa tới cho cô một gói khăn giấy, nhỏ giọng nói: “Chị, cứ khóc đi, không sao đâu.

Người khác cũng khóc mà.”
“Tôi không khóc, chỉ là cảm động mà thôi.” Khương Hoan Du cầm lấy gói khăn giấy, rút một tờ ra lau nước mắt, nhưng ngoài miệng vẫn tự biện minh.
“Bình thường tôi rất cứng rắn, tôi không dễ khóc như vậy đâu.”
“… Em biết.”
“Đừng nhìn tôi lúc xem phim, cậu nhìn tôi như vậy, tôi cảm thấy rất xấu hổ.”
Dư Thâm Lam lặng lẽ quay đầu đi, nhìn về phía màn ảnh lớn.
Cậu không hiểu vì sao Khương Hoan Du lại khóc, có lẽ bởi vì cậu không có ý định xem phim.

Bây giờ bộ phim đến tình tiết nào, cậu vẫn không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Có Khương Hoan Du ở bên cạnh, tâm tư cậu chắc chắn đều đặt ở trên người Khương Hoan Du.
Xem một lúc, Dư Thâm Lam lại lén lút nhìn Khương Hoan Du.

Lúc này Khương Hoan Du đã khá hơn nhiều, không còn cảm động đến rơi nước mắt nữa.

Lúc xem phim cô rất nghiêm túc, làm Dư Thâm Lam nhớ tới bộ dạng nghiêm túc làm bài tập của cô trước kia.
Khương Hoan Du thật sự là cái người để tâm đến mấy chuyện vụn vặn.

Một đề bài không làm ra được chắc chắc sẽ liều chết với nó đến tận buổi trưa.

Khi đó, Dư Thâm Lam thấy cô thật sự đáng yêu.
Cô sẽ không chịu thua cuộc, đôi khi cũng tỏ ra mình mạnh mẽ, không chịu thể hiện sự yếu thế của mình với người khác, nhưng thật ra, cô vô cùng yếu đuối.
Dư Thâm Lam nhận ra mình càng ngày càng thích cô, hơn nữa càng ngày càng không thể kìm lòng được.
Cậu thật cẩn thận cầm lấy bàn tay đang nắm chặt khăn giấy của Khương Hoan Du, rồi siết chặt nó.


Lực không nhẹ cũng không mạnh, nhưng lại không để cô có thể trốn thoát được.
Khương Hoan Du vốn đang đắm chìm bên trong cốt truyện, vừa mới khịt mũi một cái để nước mắt chảy xuống, lại không ngờ Dư Thâm Lam nắm lấy tay cô.
Cứ như vậy mà nắm lấy, làm cô giật mình, làm cô đột nhiên không chuẩn bị trước, lại làm cô như con nai con đang chạy loạn.
Khương Hoan Du cảm thấy thân thể mình nóng lên, huyết áp cũng như muốn tăng lên, mặt đỏ bừng, tim đập mạnh, khẩn trương không còn theo ý cô nữa.
Tay cô như bị ai đó điểm huyệt, di chuyển không được mà muốn di chuyển cũng không xong, từ đầu ngón tay đến cánh tay đều cứng đờ lại.
Bộ phim đang nói về cái gì, Khương Hoan Du cũng không có tâm tư để xem nữa.
Hóa ra cảm giác nắm tay người mình thích chính là như vậy.

Khương Hoan Du cố gắng ngăn trái tim đang đập càng ngày càng nhanh của mình lại.

Cô cúi xuống nhìn mười ngón tay đang đan chặt lấy nhau của mình và Dư Thâm Lam, lại khó có thể giữ lại nụ cười thầm đang vương ở trên khóe miệng.
Làm sao bây giờ, giống như là ăn vụng một hũ mật ong lớn vậy, ngọt đến rụng cả răng.
Bọn họ không nói gì với nhau, âm thầm đan mười ngón tay vào nhau cho đến cuối bộ phim.
Bộ phim kết thúc.

Bài hát kết phim vừa mới vang lên, khán giả cũng bắt đầu rời đi.
Chỉ còn lại Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam ở lại trong phòng.

Bọn họ vẫn ngồi yên ở đó, yên lặng đến cuối bài hát kết phim.
Đèn trong phòng chiếu cũng được bật lên, người phụ trách dọn dẹp vệ sinh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc này, Dư Thâm Lam mới đứng lên, nhưng không buông tay cô ra.
Cậu nắm tay Khương Hoan Du, nói: “Đi thôi, chị.”
Khương Hoan Du ngượng ngùng cúi đầu, tùy ý để Dư Thâm Lam nắm tay mình, sau đó đi ra ngoài, nghiễm nhiên trở thành một đôi yêu nhau trước mặt mọi người.
Khương Hoan Du không có chút kinh nghiệm yêu đương nào.

Trước kia nhìn người khác nắm tay nhau hay làm gì đó, cô đều cảm thấy chán ngấy.

Bây giờ đến lượt mình, cô cảm thấy, đúng là thật sự rất chán ngấy.
Bởi vì nó rất ngọt ngào.
Khương Hoan Du đi theo Dư Thâm Lam ra khỏi rạp chiếu phim.

Bên ngoài gió lạnh thổi tới, cô lập tức thanh tỉnh.
Bọn họ… Cũng không phải mối quan hệ như này, nên nắm tay cũng không ổn lắm.
Khương Hoan Du động đậy tay mình, muốn thu tay lại, nhưng Dư Thâm Lam lại không chịu buông ra.


Ngược lại cậu nắm chặt tay cô hơn, sau đó nhét vào trong túi áo hoodie của mình.
Khương Hoan Du ngây người ra, hỏi: “Cậu…”
“Chị, ngoài trời lạnh lắm.

Như vậy chị sẽ không lạnh nữa.” Dư Thâm Lam nói điều đó vô cùng tự nhiên.

Cậu lặng lẽ nhìn Khương Hoan Du, để lộ ra ý tứ “Em sẽ không buông tay.”
Khương Hoan Du che giấu sự ngọt ngào trong đáy lòng mình đi, cố ý nói: “Cậu như vậy, người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm về nó.”
Dư Thâm Lam tiến lại gần Khương Hoan Du một chút, khoảng cách giữa hai người lúc này thật sự rất gần.

Cậu nói: “Người khác nhìn thấy thì sao chứ.

Em thích chị, lại không phải không quen biết chị.”
… Thật sự không còn cách nào với cậu nữa.
Khương Hoan Du lại cố ý hỏi: “Tôi cho phép cậu động tay động chân với tôi sao?”
Nhưng câu trả lời của Dư Thâm Lam càng khiến Khương Hoan Du đỏ mặt không có cái lỗ nào để chui xuống.
“Chị, trước kia còn động tay động chân quá phận hơn, em cũng đâu có cần chị cho phép đâu.”
Dư Thâm Lam nói như vậy, Khương Hoan Du không thể không nhớ tới nụ hôn mấy ngày trước của bọn họ tại khách sạn suối nước nóng.

Cũng nhớ tới nụ hôn cưỡng ép bá đạo khi Dư Thâm Lam vừa mới trở về.

Càng không thể không nhớ tới… Chuyện không thể miêu tả được của bọn họ bốn năm trước.
Đúng vậy, những cái “động chân động tay quá phận” đó, cậu chưa từng xin phép cô lần nào.
Khương Hoan Du ngượng ngùng “shh” một tiếng, nói: “Đi thôi, đứng đây lạnh muốn chết.”
Dư Thâm Lam cười rộ lên, nắm chặt tay Khương Hoan Du, chậm rãi đi về phía bãi đỗ xe.
Lần đầu tiên hẹn hò không chính thức, tuy chỉ là xem phim một lúc, nhưng lại khiến Khương Hoan Du không thể ngủ được cả một đêm.
Cô lăn qua lộn lại, đầu óc đều tràn ngập hình ảnh Dư Thâm Lam.

Tay cô, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của cậu.
Ai, thật là phiến phức mà, không thể ngủ được.
Ánh mặt trời đầu tiên vào cuối mùa thu xua tan đi không ít giá rét.
Vì hôm qua mặt quá ít, cộng thêm mất ngủ, Khương Hoan Du ngủ đến buổi chiều mới tỉnh, cảm thấy mũi đều tắc nghẹt lại.


Cô thật sự không còn sức lực để rời giường nữa, liền cuộn tròn thành một cái bọc lớn ở trên giường nằm chơi điện thoại cho đến trời tối.
Cơn đói rốt cuộc cũng khiến Khương Hoan Du rời giường, cô mặc bộ đồ ngủ nhung màu san hô, chậm rãi bước vào trong phòng bếp.

Cũng may, đồ ăn Thẩm Ngọc Lâm làm vẫn còn một ít, nồi cơm điện cũng có thể nấu cháo nữa.
Lần này…..

Chắc chắn sẽ không làm cháy thức ăn nữa.
Lúc Khương Hoan Du đang vo gạo để nấu cháo ở trong phòng bếp thì điện thoại ở trong phòng ngủ vang lên.

Cô đặt nồi vào trong nồi cơm điện, nhấn nút nấu cháo xong mới chạy vào nghe điện thoại.
Khương Hoan Du đi vào phòng ngủ để lấy điện thoại, nhìn thấy tên người gọi tới, khóe mắt lộ ra ý cười.

Cô hắng giọng, ấn nút nhận cuộc gọi, nói: “Trễ thế này có chuyện gì vậy?”
“Chị, chị có thể tới đón em không?”
Giọng nói của Dư Thâm Lam truyền tới ở đầu dây bên kia, còn mang theo rất nhiều tiếng ồn ào.
Khương Hoan Du nghe rõ, nhưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô hỏi: “Đón cậu? Cậu ở đâu?”
“Họp mặt đồng nghiệp, em ở KTV.

Em chơi game thua suốt, bị phạt uống rất nhiều.”
“Tửu lượng của cậu không phải rất tốt sao, ba tôi còn không đọ lại được cậu mà.”
“Em không say, chỉ là……”
Âm thanh ồn ào cũng không làm ảnh hưởng đến giọng nói truyền cảm của Dư Thâm Lam.

Cậu nói: “Em uống rượu xong càng nhớ chị nhiều hơn.”
Khương Hoan Du thật sự bại trận dưới tay Dư Thâm Lam.
Từng lời từng chữ lúc này của cậu đều khiến cô run rẩy.

Cô không thể từ chối được, thậm chí còn vui vẻ mà chịu đựng.
Khương Hoan Du hỏi địa chỉ rồi lập tức đi thay quần áo.

Sau đó cầm lấy chìa khóa xe rồi rời khỏi cửa, thậm chí còn quên mang theo điện thoại.
Dư Thâm Lam vừa nói nhớ cô, cô cũng bắt đầu thấy nhớ cậu.
Thì ra cái loại lời nói ái muội không rõ ý tứ này, cái mối quan hệ mơ hồ này chỉ vì một câu nói ái muội như vậy, lại khiến người ta khó có thể kiếm soát được như vậy.
Khương Hoan Du vội vàng tới KTV, cố gắng nhớ lại số phòng mà Dư Thâm Lam đã nói, rốt cuộc cũng tìm được phòng hát của bọn họ.
Cô đứng ở cửa, lại hơi dừng bước lại.

Cô không biết mình đột nhiên mở cửa như vậy, có phải sẽ rất xấu hổ không… Ngoại trừ Dư Thâm Lam ra, cô không quen biết một ai cả.
Lúc Khương Hoan Du đang do dự, Giang Thiên Chỉ cùng với một người đồng nghiệp đi toilet trở về, đang đi về phía phòng hát.
Lúc Giang Thiên Chỉ nhìn thấy Khương Hoan Du, biểu cảm trên mặt vô cùng khó nhìn.


Cô ấy giật mình khi nhìn thấy sự xuất hiện của Khương Hoan Du ở đây, nhưng lại lập tức nở một nụ cười, thân thiết gọi Khương Hoan Du.
“Chị, sao chị lại tới đây?”
Khương Hoan Du ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Giang Thiên Chỉ, khóe miệng vô thức nhếch lên.
Thiếu chút nữa cô đã quên mất, họp mặt đồng nghiệp, chắc chắn không thể thiếu cô đồng nghiệp Giang Thiên Chỉ này rồi.
Khương Hoan Du không thích Giang Thiên Chỉ lắm, nhưng cô vẫn mỉm cười lịch sự, nói: “Tôi tới đón Dư Thâm Lam.”
“Thiên Chỉ, người này là?”
Nữ đồng nghiệp đi cùng Giang Thiên Chỉ hỏi.

Khương Hoan Du vừa định giới thiệu, nhưng Giang Thiên Chỉ đã lập tức trả lời: “Chị ấy là chị gái của bác sĩ Dư.”
Khương Hoan Du hơi mỉm cười: Đúng, tôi là chị gái của Dư Thâm Lam.
“Chị, nếu chị đã tới rồi, chúng ta cùng vào thôi.” Giang Thiên Chỉ ngỏ lời mời, cũng không chờ Khương Hoan Du từ chối, cô ấy đã đẩy cửa, kéo tay Khương Hoan Du vào bên trong.
Trong phòng, không có ai ca hát, các đồng nghiệp nam nữ đang vây quanh một cái bàn tròn, chơi trò sự thật hay thử thách, còn bị phạt ba cốc.

Bọn họ thậm chí không để ý có người bước vào, cho đến khi Giang Thiên Chỉ kéo tay Khương Hoan Du vào, nói với bọn họ: “Bác sĩ Dư, chị của cậu tới tìm cậu.”
Mọi người đều nghe thấy, Dư Thâm Lam từ trong đám người nhanh chóng đứng lên, mỉm cười với Khương Hoan Du.
Một đồng nghiệp nam lớn tuổi trong đó, nói: “Tiểu Dư, tôi chưa bao giờ nghe cậu nói là có chị gái.

Cũng không từng nói, chị gái cậu xinh đẹp như vậy.”
Khương Hoan Du mỉm cười với bọn họ, nhưng biểu cảm trên mặt lại có phần bất lực.
Ai nói cô là chị gái của Dư Thâm Lam chứ.
Dư Thâm Lam thoát khỏi đám đồng nghiệp, đi tới trước mặt Khương Hoan Du, nhìn cô, hỏi: “Sao không gọi cho em? Em có thể ra ngoài đợi chị mà.”
“Quên không mang điện thoại theo.

Hơn nữa, tôi thấy cậu không phải chơi rất vui vẻ sao.”
“Chị đến em càng thấy vui hơn.”
Được rồi, những lời âu yếm này đạt điểm số trọn vẹn.
Khương Hoan Du không để ý tới bất cứ điều gì, dù sao cô cũng không quen biết nhóm người này.
Trong lúc cô đang nói chuyện với Dư Thâm Lam, một đồng nghiệp khác nói lớn với Giang Thiên Chỉ: “Tiểu Giang, vừa nãy cô không ở đây thật đáng tiếc.

Cô không biết vừa nãy Tiểu Dư thua đã nói lời chân thành gì đâu.”
Khương Hoan Du nghi ngờ nhìn Dư Thâm Lam, Dư Thâm Lam lại mỉm cười tỏ vẻ thần bí, cũng không nói gì.
Giang Thiên Chỉ nhìn bọn họ như vậy, vẫn duy trì nụ cười tươi trên môi, hỏi đồng nghiệp kia: “Bác sĩ Dư đã nói gì vậy?”
“Chúng tôi đe dọa mãi mới moi được một chút thông tin từ miệng cậu ấy.

Cậu ấy, đang yêu một cô gái.

Tuy rằng chỉ nói họ của người đó, nhưng chúng tôi thấy, tám chín phần đều có thể đoán được người đó là ai.

Còn không phải Tiểu Giang cô sao, hai người mỗi ngày đều ở bên nhau, bí mật nhỏ này chúng tôi đều có thể nhìn thấy rõ.”
~
Lời của Editor: Sắp ngọt rồi các cô ạ!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui