Trên giường bệnh phòng cấp cứu, Lưu Tiểu Nguyên bị đè mạnh xuống. Sự đau đớn kịch liệt và liên tục trong lúc khâu lại miệng vết thương khiến Lưu Tiểu Nguyên hôn mê. Lượng thuốc tê quá ít mà cậu lại là điển hình của những người sợ đau. Tiếng khóc mắng đầy tức giận vang vọng khắp hành lang yên tĩnh khiến mặt mày những người ngồi đợi ngoài cửa đều xám ngắt lại. Sau khi trải qua màn khâu vết thương chết đi sống lại, Lưu Tiểu Nguyên không la ó nữa.
Miệng vết thương trên đầu giống như dao nhọn không ngừng đâm chích, Lưu Tiểu Nguyên ôm cái đầu đau đớn quấn đầy băng gạc nằm co ro trên giường.
“Tiểu Nguyên, con sao vậy? Đau phải kêu lên đấy!”
Mẹ ôm cậu khóc lóc, chị ba hoảng hốt giơ hai tay ra nhưng không biết làm thế nào để cậu bớt đau đớn, nức nở khóc mắng: “Khổ quá đi! Em với bản thân mình có hận thù gì hả? Sao lại đập hung ác như vậy chứ!”
Lưu Tiểu Nguyên không nói lời nào, nhắm chặt mắt chịu đựng sự đau nhức. Đau quá! Đau quá đi! Mẹ nó, ai biết được đám gỗ kia lại cứng như vậy chứ?
“Tiểu Nguyên, con nói gì đi, con nói một câu thì mẹ mới yên tâm được. Tiểu Nguyên!” Trong lòng mẹ cậu vô cùng hoảng hốt, tuy bác sĩ nói không có gì đáng lo ngại nhưng nhìn con trai sao chẳng có vẻ bình thường thế này.
“Mấy giờ rồi?” Lưu Tiểu Nguyên đột nhiên giật mình ngồi dậy.
Mẹ câu hoảng sợ, theo bản năng quay đầu lại nhìn. Đồng hồ trên tường chỉ gần mười một giờ đêm, Lưu Tiểu Nguyên vội nhảy xuống như giẫm phải đinh, mẹ cậu và chị ba còn chưa phản ứng kịp thì cậu đã mở cửa xông ra ngoài. Ngoài cửa, ba cậu vô cùng lo lắng đi tới đi lui, lúc thấy Lưu Tiểu Nguyên chạy ra, trái tim hoảng hốt mới bình tĩnh lại.
Lưu Tiểu Nguyên thấy ba, lắp bắp kinh hãi rồi đột nhiên lạnh lùng nghiêm mặt. Ba cậu thấy ánh mắt lạnh lẽo trên gương mặt loang lổ vết máu của con trai, vừa xấu hổ lại khổ sở. Thật sự không cách nào nhìn thẳng vào ánh mắt căm hận của con, ông do dự mãi mới lên tiếng định hỏi thăm nhưng lại thành: “Con… muốn đi đâu?”
“Đi thăm ông nội, Tiểu Nguyên lo lắng cho ông nội nên mới chạy vội ra đây.” Chị ba nắm tay Lưu Tiểu Nguyên kéo tới thang máy, quay lưng lại nói với ba cậu: “Cậu, cậu ở đây với mợ đi, cháu với Tiểu Nguyên đi thăm ông nội.”
Lưu Tiểu Nguyên tỉnh tỉnh mê mê đi được vài bước, đột nhiên quay qua nhìn chị ba. “Ông nội thế nào rồi?”
Chị ba không nói chuyện, lôi cậu vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, chị ba nhẹ nhàng thở dài. “Bởi em mà ông nội hộc máu, đưa tới viện cùng lúc với em, đang ở lầu năm.”
Lưu Tiểu Nguyên mím chặt môi, mắt nhìn chằm chằm mặt đất.
Thang máy ngừng, chị ba kéo Lưu Tiểu Nguyên ra ngoài. Cậu lẳng lặng nhìn chữ 2F trên bảng điều khiển, nghi hoặc nhìn chị mình. “Đây là lầu hai mà.”
Chị ba không nói gì kéo Lưu Tiểu Nguyên tới lối thoát hiểm đối diện thang máy.
Bị kéo vù vù xuống lầu một, lén lút đi theo cửa hông tới bãi đỗ xe ở sân sau bệnh viện, Lưu Tiểu Nguyên kinh ngạc nhìn vẻ mặt đau thương của chị. “Chị?”
“Mấy tiếng nữa máy bay cất cánh rồi, chị đưa em đi.” Chị ba mở cửa xe, giọng nói run rẩy.
Lưu Tiểu Nguyên há to miệng. “Chị, chị thật sự thả em đi sao?”
“Nếu không để em đi, chẳng lẽ nhìn em chết ở chỗ này?” Chị ba quay đi lau nước mắt. “Lên xe!”
Chiếc xe đỏ thẫm chạy như bay trong đêm tối. Lưu Tiểu Nguyên ngồi nhấp nhổm không yên, cảm thấy hết thảy như một giấc mộng, hoàn toàn không có thật! “Ông nội có khỏe không?” Cậu chần chờ hỏi.
Chị ba nhìn dòng xe cộ phía trước, từ từ nói: “Cũng may cứu được nhưng phải nằm nghỉ ngơi mấy ngày. Em khiến ông rất đau lòng!”
Lưu Tiểu Nguyên gục đầu xuống, lúc sau rầu rĩ nói: “Em hẳn nên tới thăm ông.”
“Nếu vậy em sẽ không đi được đâu. Ông đã có mọi người lo, em cứ yên tâm mà đi! Chị suy nghĩ kỹ rồi, nhìn em bị nhốt như chim trong ***g thà rằng để em tự do bay lượn! Ít nhất em sẽ hạnh phúc! Tiểu Nguyên, hãy nhớ kỹ! Không được để bản thân chịu thiệt bất cứ lúc nào, có chuyện gì khó xử cứ nói với chị. Nói với Mạc Ngôn, nếu dám có chút xíu nào không tốt với em, chị sẽ tới lột da anh ta!” Chị ba vừa nói vừa khóc, em trai bảo bối từ nhỏ đã chạy qua chạy lại bên cạnh, lần này đi là xa cả nghìn cây số, lúc nào mới có thể gặp lại đây?
Lưu Tiểu Nguyên cố gắng tươi cười lau nước mắt cho chị. “Đừng khóc, có phải sẽ không gặp lại nữa đâu. Lúc nào nhớ thì gửi vé máy bay cho em, em không biết về sao? Nói với ông rằng em rất xin lỗi. Nói… Thôi quên đi. Nói cái gì cũng vô ích, sau này nói cũng được!” Lưu Tiểu Nguyên cười tự giễu, nhìn đèn đường trôi qua ngoài cửa xe, chỉ muốn thấy Mạc Ngôn ngay bây giờ! Cùng nhau bay tới nơi không ai quấy nhiễu kia, chúng ta lại bắt đầu cuộc sống hạnh phúc một lần nữa. Mạc Ngôn, chờ em, em tới ngay đây!
Tốc độ dòng xe ngày càng chậm, cuối cùng ngừng hẳn. Lưu Tiểu Nguyên lo lắng nhìn những chiếc xe đậu chen chúc xung quanh, bồn chồn ghì chặt cửa xe. Chị ba gấp gáp xuống xe hỏi người gần đó, thì ra phía trước đang xử lý một vụ tai nạn giao thông, không biết lúc nào có thể lưu thông.
Lưu Tiểu Nguyên không thể bình tĩnh lại dù chỉ một giây, thời gian dần trôi qua, đêm khuya đang tới gần! Anh ấy đang đợi mình, nhất định anh ấy đang nóng ruột đợi mình! Mỗi giây mỗi phút đều giày vò Lưu Tiểu Nguyên, cậu không kiềm chế nổi nữa, mở cửa nhảy lên trước đầu xe bên cạnh, chạy như điên trên đường.
“Tiểu Nguyên! Em làm gì vậy, mau vào xe!” Chị ba phát hiện ra hành động điên cuồng của Lưu Tiểu Nguyên, sợ hãi thất thanh kêu to. Cô ra khỏi xe đuổi theo nhưng không thể nào đuổi kịp em mình, loáng một cái Lưu Tiểu Nguyên đã biến mất trong bóng đêm. Chị ba tức anh ách, sao đứa nhỏ lại tùy hứng như vậy chứ!
Chạy thôi, chạy thôi! Những chiếc xe lớn nhỏ đứng im tại chỗ như những quái thú ẩn mình trong bóng đêm, cặp mắt trắng dã của chúng lóe sáng dưới ngọn đèn rực rỡ nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ gầy đang chạy như điên kia. Lưu Tiểu Nguyên chạy trối chết, thở hồng hộc, yết hầu khô rát nhưng vẫn cắm đầu cắm cổ chạy. Chạy được một bước là gần anh thêm một bước, chỉ cần anh ấy đợi mình, khoảng cách dù rất xa cũng chẳng thấm vào đâu.
Dòng xe trên cầu vượt vẫn bất động như cũ nhưng làn xe bên dưới kia đã thông rồi. Nhìn chiếc xe chạy bon bon bên dưới, Lưu Tiểu Nguyên chợt nghĩ nếu chặn một chiếc nhờ họ chở tới sân bay có lẽ sẽ kịp giờ! Hạ quyết tâm, cậu xoay người trèo qua lan can, một tay giữ chặt thanh chắn nhìn mặt đường phía dưới.
Cao quá! Cho tới giờ chưa từng thử trèo lên nơi cao như vậy rồi nhảy xuống.
Có người thấy hành động của cậu liền kinh hoảng, lớn tiếng ngăn lại: “Này! Cậu bé! Đừng nhảy!”
Lưu Tiểu Nguyên buông tay ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...