Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Tới ngã ba đường, sau khi vòng vèo mấy lần trong con hẻm nhỏ, hai người rốt cuộc tìm thấy mục tiêu trên lầu của một tòa chung cư không cũ không mới. Lưu Tiểu Nguyên kích động, hưng trí bừng bừng giả làm cảnh sát chống khủng bố. Cậu giơ ngón tay làm súng tự động nhìn ngó xung quanh, không thấy ai chú ý liền phất tay với Mạc Ngôn, miệng hô: “Go! Go!” Mạc Ngôn dở khóc dở cười đi theo sau cậu đồng thời nhận lấy ánh mắt buồn cười của người qua đường.

Hành lang rất hẹp, Mạc ngôn đứng trước cửa sắt bảo vệ mở cửa, Lưu Tiểu Nguyên cũng chỉ có thể đứng trên cầu thang nhìn ra xa. Mạc Ngôn sốt ruột, cái chìa khóa này xoay phải xoay trái mãi mà không mở nổi cửa. Lấy sai chìa khóa sao? Mạc Ngôn cẩn thận thử lại chùm chìa khóa trong tay. Đúng vậy! Thử lại một lần xem. Lưu Tiểu Nguyên hứng thú nhìn anh đổ mồ hôi ròng ròng.

Bác gái trên lầu đi chợ mua đồ ăn đã về, nhìn hai thanh niên xa lạ đang nhỏ giọng nói chuyện rồi đụng chạm cửa nhà người ta, tính cảnh giác lập tức nổi lên. Nhưng lại không dám lỗ mãng lên tiếng hỏi, đành phải vừa đi lên lầu vừa cẩn thận quay đầu lại nhìn. Lưu Tiểu Nguyển đảo mắt, nhìn cái gì mà nhìn! Không thấy người ta không mở được cửa sao! “Đại ca, lâu rồi anh không hành nghề hay sao mà chân tay lóng ngóng như vậy chứ! Không sao, để em trông chừng, anh cứ từ từ mở.”

Bác gái vừa rồi bước không ra tiếng khi nghe câu này liền lập tức chạy vút lên lầu trên. Mạc Ngôn tức giận, hung hăng trừng mắt liếc cậu.

Cửa cuối cùng cũng mở được, Lưu Tiểu Nguyên cười ngả ngớn bị Mạc Ngôn túm vào phòng. Vừa vào trong, Mạc Ngôn liền nghiêm mặt lại, ôm Lưu Tiểu Nguyên đặt trên đùi đánh đòn. Lưu Tiểu Nguyên cười khúc khích xin tha, giãy giụa muốn xuống. Mạc Ngôn kéo cậu vào trong ngực hung hăng xoa nắn, cắn chóp mũi cậu. “Tên bại hoại này, nhớ anh không?”

Lưu Tiểu Nguyên không nói lời nào, ngẩng mặt cọ cọ cằm anh.

Nụ hôn nhẹ nhàng dần dần biến thành đoạt mất hô hấp của người khác, những lời rên rỉ châm lên ngọn lửa đè nén trong lòng. Mạc Ngôn ôm cậu bước vào buồng trong, nơi có thứ mà bọn họ hiện tại rất rất muốn – một chiếc giường không lớn nhưng thoải mái. Rốt cuộc có thể để bảo bối yên tâm thoải mái nằm trên giường mềm mại rồi. Mạc Ngôn vừa vui mừng vừa xót xa, ngay từ đầu mình đã không cho cậu một hoàn cảnh thoải mái an toàn, hiện tại nằm trên giường của người khác trong phòng của người khác, rất uất ức cho cậu.

Dùng đôi môi hạ xuống tình yêu sâu đậm và sự áy náy của bản thân, Mạc Ngôn chỉ có thể biểu đạt như vậy. Lưu Tiểu Nguyên cười thỏa mãn, ôm lấy cổ anh. Lắng nghe nhịp đập trái tim của nhau, đó là âm thanh đẹp nhất trên thế gian này.

Tiếng đập cửa ‘thình thình’ khiến bọn họ hoảng sợ, Mạc Ngôn vội vàng dừng lại động tác cởi quần áo, Lưu Tiểu Nguyên cả người phiếm hồng nằm trên giường, vừa nghe tiếng đập cửa liền sợ hãi ‘A!’ lên một tiếng. Mạc Ngôn luống cuống giúp cậu mặc quần áo rồi sửa sang của mình, khép cửa buồng trong cẩn thận mới ra mở cửa. Cửa đang bị đập ‘thình thình’. Mạc Ngôn vẻ không yên mở cửa, trước cửa là một đám các bà cô mang vẻ mặt cảnh giác mà đứng đầu là một bà cụ.

“Cậu đang làm gì ở đây? Cậu vào bằng cách nào?”

Mạc Ngôn nhất thời không biết phản ứng ra sao, giọng nói như đang chất vấn tội phạm thế này anh chưa từng gặp. Ngừng một lúc, Mạc Ngôn nhẹ nhàng nói: “Đây là nhà của bạn cháu, cháu có chìa khóa phòng. Cậu ấy không có nhà nên cháu tới trông coi giúp.”

Bà cụ đứng trước tỉ mỉ quan sát Mạc Ngôn, có chút do dự. Dù sao người đứng trước mặt này rất có học thức, rất có phong độ, quan trọng là… rất đẹp trai; kẻ trộm nào có bộ dạng như vậy chứ?

(Sky: Á khẩu với người này!)

Bà quay đầu lại nhìn bác gái đưa tin lúc nãy, bác gái mau chóng tố giác: “Đúng vậy! Tôi thấy cậu ta mở cửa, còn có một cậu bé gọi cậu ta là đại ca mà!”


“Đây là thẻ nhân viên của cháu, mọi người có muốn gọi điện điều tra nữa không?” Mạc Ngôn cảm thấy tính tình của mình ngày càng tốt ra thì phải.

Xác định người trước mặt không phải là kẻ vào nhà ăn trộm, thái độ của bà cụ cũng hòa nhã ít nhiều. “Đồng chí này, cậu đừng hiểu lầm! Hiện tại đang dịp Tết âm lịch, bảo vệ an toàn của tòa nhà là trách nhiệm hàng đầu mà. A, còn có…” lập tức chìa ra tờ giấy nhỏ. “Cậu là bạn của Trương Chí Minh, vậy tiền điện nước tháng này cậu nộp thay cậu ta đi.”

Sau lưng vang lên tiếng cười của Lưu Tiểu Nguyên, Mạc Ngôn mau chóng nắm tay lại rồi dùng hai mươi mấy năm tu dưỡng của mình áp chế cơn tức giận sắp bùng nổ, lôi bóp tiền ra khỏi túi.

Hỗn loạn qua đi, trong không gian yên tĩnh lan tràn một chút u buồn nhạt nhòa. Lưu Tiểu Nguyên cúi đầu gối lên đầu gối Mạc Ngôn, Mạc Ngôn vuốt ve tóc cậu, hai người cứ ngồi yên lặng như thế thật lâu.



Cửa phòng ký túc xá bị lột giấy niêm phong đang khép hờ, Thiên Viễn cứng còng ngồi bên giường, ánh mắt dại cả ra cúi xuống đất. Đã là hai mươi lăm tháng Chạp, mọi người về nhà cả rồi – phòng ký túc xá trống trải lạnh như băng. Hôm đó khi rời khỏi nhà, y đã đi dọc đường ray cả một đêm, những cảm xúc không tên, lúc là bi phẫn, lúc là oán giận, thậm chí y nguyện tin rằng những chuyện này chỉ là một cơn ác mộng. Sau hừng đông, tinh thần và thể xác mệt mỏi, Thiên Viễn mới bình tĩnh lại rồi cuối cùng cũng nghĩ ra. Đường do mình chọn, phải dựa vào bản thân mà bước tiếp.

Việc đầu tiên làm khi trở lại Bắc Kinh chính là đến ngân hàng kiểm tra số dư trong thẻ tín dụng của mình. Thiên Viễn thậm chí đã ảo tưởng rằng người ba đang đào tẩu của mình sẽ để lại cho y một khoản tiền đủ chi trả học phí. Nhưng y phải thất vọng, trong tài khoản chỉ còn hơn một nghìn đồng. Sau khai giảng phải nộp học phí, tiền sách, tiền ăn, tiền trọ rồi đủ loại phí khác; trước kia những thứ này đối với Thiên Viễn chỉ là những con số đơn thuần, nhưng hiện tại y mới thấy được áp lực trầm trọng của chúng. Làm sao bây giờ? Sinh viên nghèo có thể xin học bổng, nhưng mình cũng như thế sao? Dùng tin đồn và tự tôn của gia đình đổi lấy tiền, làm như thế được sao? Thiên Viễn siết chặt nắm tay lại.



Nhận được điện thoại của Lưu Tiểu Nguyên, Chu Kiến lập tức chạy tới trường. Không phải cậu ấy về nhà sao? Sao đột nhiên trở lại vậy? Về nhà rồi cũng không gọi điện thoại cho mình, gọi đi cũng không bắt máy. Thiên Viễn, rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì rồi?

Cửa phòng khóa, Thiễn Viễn không có ở đó. Chu Kiến mở cửa ra nhìn thấy hành lý của Thiên Viễn ném trên mặt đất, chưa mở ra. Cậu ấy đi đâu rồi?

Trời dần tối, Thiên Viễn giống như chưa từng xuất hiện ở đây; nếu không phải hành lý của y còn trên mặt đất, Chu Kiến cơ hồ sẽ nghĩ rằng đây là trò đùa dai của Lưu Tiểu Nguyên. Sau khi canh ở ký túc xá suốt một đêm, Chu Kiến đâm ra nóng nảy. Trong khuôn viên trường, trong phòng bạn học, cơ hồ tìm khắp mọi nơi có thể nhưng Thiên Viễn giống như bốc hơi khỏi mặt đất.

Vài ngày trôi qua, nơi nào có thể Chu Kiến đều lục tung cả lên. Báo cảnh sát, có ích gì không? Mỗi ngày ở Bắc Kinh có trên trăm người mất tích! Thiên Viễn! Rốt cuộc cậu đã đi đâu? Ngồi trên bậc thang ở ký túc xá, Chu Kiến bồn chồn không nghĩ được gì nữa.



Thời gian gần đêm trừ tịch là thời điểm bận rộn nhất của người kinh doanh, quanh cảnh trong thành phố xa hoa trụy lạc thể hiện sự phồn hoa, hưng thịnh của một thời đại. Trước cửa một quán bar có bảo vệ đứng thẳng trông coi, bên trong lại ồn ào, âm nhạc bật lớn hết cỡ, mọi người điên cuồng lắc lư theo những tiết tấu cuồng dã, dưới ngọn đèn nhấp nháy nhìn như một thế giới quỷ mị. Thiên Viễn mặc quần áo phục vụ bưng một khay bia và đồ uống xuyên qua đám đông. Gương mặt tái nhợt dưới ngọn đèn lộ vẻ vô cùng tiều tụy.


“Này! Cậu em kia hình dáng không tồi nhỉ? Trắng trắng nộn nộn.”

“Anh già rồi, người ta sẽ không thèm liếc mắt đâu.”

“Shit! Mày có tin chỉ cần có tiền thì đàn ông nó cũng tiếp không?”

Một đám trai gái ngồi quanh bàn vừa chơi đùa vừa nhìn Thiên Viễn mà cợt nhả. Thiên Viễn giả vờ không nghe thấy; mấy ngày ở đây đã khiến y hiểu ra rằng cách tốt nhất để ứng phó với nơi này chính là làm ra vẻ mắt ngơ tai điếc. Y nhanh chóng đặt những thứ trong tay xuống bàn, xoay người rời đi.

“Này, cho anh hỏi một chút, tiếp đàn ông thì bao nhiêu tiền?”

Một bàn tay thình lình bóp đùi Thiên Viễn, Thiên Viễn kinh sợ kêu một tiếng, người thanh niên vốn dĩ kiêu ngạo đương nhiên không chịu nổi khuất nhục như vậy, không hề nghĩ ngợi vung tay vả cho tên kia một cái vào mặt.

“Mày dám làm phản!”

“Mày chán sống rồi!”

Không nghĩ tới việc thanh niên này ra tay đánh người, đám nam nữ kia sửng sốt một chút rồi xốc bàn xông cả lại. Thiên Viễn bị đẩy đụng vào cạnh bàn, ly rượu bị xô đổ, vỡ ra đâm vào tay y. Máu chảy đầm đìa.

Người trên sàn nhảy mau chóng vây lại chỗ này, ông chủ cũng vội vàng chạy tới, không hỏi một tiếng mà vượt qua Thiên Viễn bày ra khuôn mặt tươi cười với người đàn ông đang tức giận tận trời kia. “Ngũ gia Ngũ gia, xin bớt giận. Tên nhóc này mới tới không hiểu quy củ. Mấy ngày nay bận quá! Tạm thời tuyển được người cũng chưa kịp dạy dỗ gì đã đưa ra làm việc, tôi cũng không còn cách nào khác! Thế này đi! Hôm nay phí của mấy ngài tôi sẽ chịu hết. Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ cậu ta! Nếu không sẽ tới nhà nhận tội với ngài!”

Đầu Thiên Viễn ong ong; bị buộc cúi thấp đầu nhận lỗi như thế nào, bị người trước mặt vừa mắng vừa trộm lôi đi như thế nào, Thiên Viễn không nhớ rõ. Mãi tới khi ngồi trong văn phòng của ông chủ, những tiếng nhục mạ đê tiện vẫn còn vang bên tai, Thiên Viễn bịt chặt miệng vết thương đang đổ máu, cả người lạnh run.

Cửa nhẹ nhàng mở ra, ông chủ bước vào. Nhìn Thiên Viễn ngồi trên sô pha, ông thở dài, lôi bông băng y tế từ trong ngăn tủ ra dán lên miệng vết thương.

“Ông chủ, cháu xin lỗi.”


“Cậu bé này, chú biết đây không phải lỗi của cháu. Đám khốn kia là những kẻ lưu manh sống tạm bợ, cháu không thể đụng vào! Cái gì cho qua được thì cho qua, đừng để trong lòng. Haiz!”

Thiên Viễn cắn chặt răng, không cho nước mắt chảy ra. Ông chủ rút tiền trong túi ra nhét vào tay Thiên Viễn. “Cậu bé, chú biết thế này là bất công với cháu. Nhưng cháu phải đi thôi, tên khốn này thường xuyên tới đây, thấy cháu ở lại sẽ gây rắc rối cho cháu! Nói sao thì nơi này cũng không phải chỗ thích hợp cho một sinh viên trong sáng như cháu, về nhà ăn Tết đi! Hôm nào qua Tết thì gọi điện thoại cho chú. Chú có người anh mở siêu thị, cháu tới đó làm nhân viên thu ngân gì đó tuy kiếm không được nhiều tiền như nơi này nhưng cũng đủ dùng.”

Thiên Viễn nắm chặt xấp tiền mặt kia, nước mắt ủy khuất rơi xuống. Ông chủ vỗ vỗ vai y. “Chú là kẻ thô kệch, không nói được lời nào dễ nghe cả. Nhưng chú biết một điều rằng, ai sống ở đời cũng có số mệnh cả rồi, rồng dù ở trong ao tù nước đọng cũng có thể thăng thiên, còn cá chạch cho dù cháu thả nó ra đại dương mênh mông cũng phải chịu kiếp bị người ăn mà thôi. Cậu bé à, cháu còn trẻ tuổi! Chịu chút đau khổ coi như được một bài học đi! Phấn chấn lên nào!”



Gió lạnh thấu xương, Thiên Viễn chậm chạp trở lại trường học. Sờ soạng mở cửa trong bóng đêm. Đột nhiên, đèn trong phòng vụt sáng, Chu Kiến cơ hồ lao như bay tới đứng ở cửa. Thiên Viễn sửng sốt một chút, lặng lẽ lui cánh tay bị thương vào ống tay áo. Trong lòng chua xót không chịu nổi nhưng trên mặt lại làm như không có việc gì mỉm cười. “Sao cậu lại biết tôi ở đây? Tới lúc nào vậy?”

Mắt Chu Kiến sáng quắc khiến Thiên Viễn sợ tới mức mở to hai mắt. Ánh mắt nhìn thẳng y, Thiên Viễn hoảng hốt, cúi đầu cười gượng. “Sao lại nhìn tôi như thế? Cứ như thẩm vấn kẻ trộm vậy.”

“Cậu đã đi đâu?”

Giọng nói trầm thấp của Chu Kiến khiến lòng Thiên Viễn chua xót. “Không đi đâu, đi chơi chút thôi.”

Ánh mắt Chu Kiến tràn ngập thống khổ, giọng nói vì đè nén quá mức trở nên run rẩy. “Cậu có biết tôi đợi cậu ở đây ba ngày không? Cậu có biết tôi suýt chút nữa lật tung cả trường học lên tìm cậu không? Cậu có biết tôi đã báo cảnh sát không?”

Thiên Viễn ngẩng đầu lên, gương mặt đẹp trai của Chu Kiến hiện lên vẻ thống khổ đang xoay nghiêng, sắc mặt tái xanh.

“Thực xin lỗi…” Có chút ấm áp vì được quan tâm nhộn nhạo trong lòng, trong đầu, Thiên Viễn nhẹ giọng xin lỗi.

“Tôi không nghe cái này! Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mấy ngày nay cậu đã chạy đi đâu?” Chu Kiến vô cùng lo lắng bắt lấy cánh tay Thiên Viễn. Thiên Viễn bị làm đau rút tay ra, lúc này Chu Kiến mới phát hiện trên tay y đang bó thuốc. “Sao lại thế này?” Chu Kiến nóng nảy cầm cánh tay bị thương của y.

Thiên Viễn cười nhẹ. “Không cẩn thận nên bị vậy, không sao đâu. Hai ngày này tôi đi làm thuê, bao ăn bao ở tiền công cũng khá nên không về đây. Tôi có biết cậu chờ tôi ở đây đâu?” Thiên Viễn mệt mỏi ngồi trên giường, trong phòng không có chút nước nào. Kỳ thật bên ngoài cũng chỉ có nước lạnh.

“Làm thuê?” Chu Kiến mê man nhìn Thiên Viễn.

Thiên Viễn cười cười. “Đúng vậy, làm thuê. Tôi phải tự nuôi sống bản thân rồi. Ba mẹ tôi ly hôn, hai người bọn họ không ai cho tôi một xu nào. Kỳ nghỉ đông tôi phải ở đây kiếm đủ học phí và tiền sách học kỳ sau, còn sinh hoạt phí nữa. Nên thành ra thế này.”


Chu Kiến kinh ngạc trợn mắt há hốc miệng, ngây người một hồi, hắn nhẹ nhàng ôm Thiên Viễn, ghé vào tai y nói nhỏ: “Vì sao không nói với tôi? Vì sao không tìm tôi?”

Thiên Viễn nâng tay vịn cánh tay hắn, cậu cũng do ba mẹ chu cấp mà! Cậu có thể có cách nào đây?

“Đi, theo tôi về nhà!” Chu Kiến kéo Thiên Viễn đi.

Thiên Viễn đột nhiên giãy ra. “Không, tôi không đi. Cám ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không thể lại tới nhà cậu được.”

“Vì sao?” Chu Kiến gào thét. “Cậu chỉ vừa mới đi khỏi, vì sao không thể trở lại chứ? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn ngồi trong phòng một mình mà mừng năm mới sao?”

Thiên Viễn đỏ mặt, lần trước tôi tới với tư cách bạn của cậu, tôi có thể ở nhà cậu hưởng thụ sự chăm sóc ân cần của ba mẹ cậu. Nhưng hiện tại tôi không có nhà để về, tôi tới dưới cái bóng của kẻ ăn xin sống nhờ nhà người ta cậu có hiểu không?

“Cậu đừng nói nữa, tôi nói không đi là không đi!” Thiên Viễn vùng vằng.

Chu Kiến nổi giận, không quan tâm y có chịu hay không, cứ kéo y đi.

Thiên Viễn ra sức giãy giụa. “Tôi không đi, cậu buông tay ra… Ô ~” Lời kháng nghị bị chặn lại, Thiên Viễn sợ tới mức mở to hai mắt nhìn. Cậu ấy… hôn mình?

Chỉ là đơn giản chạm môi, thậm chí có thể nói trong tình thế cấp bách như vậy Chu Kiến thật sự không tìm ra cách gì bịt miệng y lại. Thiên Viễn nhanh chóng xoay người qua, mặt nóng như bàn ủi. Chu Kiến cũng không chịu nổi, ngồi bên giường, hai tay xoa xoa đùi, không ngừng liếm môi. Bỗng nhiên hắn đứng lên, kéo cả hành lý và tay của Thiên Viễn. “Theo tôi về nhà.”

“Đã bảo tôi không đi mà! Cậu…”

Chu Kiến quay đầu lại nghiêm túc nhìn y. “Muốn làm một lần nữa phải không?”

Thiên Viễn kinh ngạc không dám nói nữa, bị Chu Kiến lôi cả người và đồ đi.



Ánh nến đêm trừ tịch hết sức trang nghiêm, trong sảnh chính Lưu gia, bài vị của tổ tông sắp thành hàng đặt ở giữa. Một bộ khôi giáp tinh mỹ màu trắng được xếp nghiêm chỉnh đặt cạnh bài vị, phía sau khôi giáp là một lá cờ màu trắng hình tam giác. Đó là soái kỳ trong bát kỳ quân đội thời Mãn Thanh. Cả nhà lớn nhỏ đều thay trang phục Mãn Thanh, đây là một ngày lễ vô cùng long trọng trong năm, cũng là thời khắc trang nghiêm nhất. Ông nội dâng hương trước, sau đó là bác cả đã qua tuổi năm mươi của Lưu Tiểu Nguyên, con trưởng của Lưu gia. Mỗi khi tới thời gian này cũng chính là tới thời khắc vinh quang Lưu Tiểu Nguyên sâu sắc cảm nhận được tầm quan trọng của bản thân. Lưu Tiểu Nguyên có ba người bác, mười hai người chị em. Tuy rằng ba của Lưu Tiểu Nguyên là con trai út trong nhà nhưng Lưu Tiểu Nguyên cậu đích thực là cháu đích tôn của dòng họ. Sau khi bác cả dâng hương là lượt của Lưu Tiểu Nguyên.

Là trưởng tôn, đứng hàng tôn sùng thứ ba trong nhà, Lưu Tiểu Nguyên thẳng cổ, hai tay cầm hương, cung kính hành lễ dâng hương lên tổ tông. Danh hào Diệp Hách Na Lạp(*) trên bài vị lộ ra sự tôn quý giữa làn khói mờ ảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui