Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Đèn đuốc trong phòng ký túc xá nam cách cách bật sáng trong đêm hôm khuya khoắt, mọi người bị nháo không hiểu làm sao sau khi biết không phải là báo cháy liền lần lượt tắt đèn. Mọi người bị nháo tỉnh hung hăng ân cần hỏi thăm cái kẻ tạo ra tạp âm kia rồi chui vào chăn ngủ tiếp.

Trong phòng 315, dưới ngọn đèn Chu Kiến đi chân đất vuốt đầu vô cùng xấu hổ đối diện với những ánh mắt hung tợn của anh em. Kẻ gây ra hậu quả xấu này chắc là nhân lúc bọn họ kêu thảm thiết đã nhanh như chớp chui vào chăn mình cười vụng trộm rồi. Dưới ánh đèn sáng trưng Thiên Viễn thực không nghĩa khí đẩy Chu Kiến ra khỏi chăn trong nháy mắt, đỏ mặt lui trong chăn che miệng lại, giống như tim mình có thể vọt khỏi miệng ngay tức khắc vậy.

Chu Kiến cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là ngậm đắng nuốt cay khóc không ra nước mắt, ngoại trừ việc thành thật thừa nhận trong khi ngủ nói mớ khiến tên nhóc kia giật mình, hắn còn có thể nói gì đây?

Cuối cùng hết thảy lại bình yên như cũ, Chu Kiến nằm trên giường trừng mắt dùng sức nghiến răng, Thiên Viễn cắn môi ngăn trái tim đang đập thịch thịch. Lưu Tiểu Nguyên há to miệng để thở, khỏi khiến bản thân cười đến toi mạng.



Giờ nghỉ trưa, Chu Kiến bị Lưu Tiểu Nguyên ngoắc ngón tay gọi đến sân thượng. Vừa thấy bộ dáng cười chớp chớp mắt của Lưu Tiểu Nguyên, Chu Kiến thật muốn bóp chết cậu. “Có chuyện gì?” Chu Kiến tức giận ngồi trên lan can đối diện cậu.

Lưu Tiểu Nguyên cợt nhả ôm cổ hắn. “Muốn đòi nợ! Tôi còn nhớ rõ tối qua có người đồng ý sáng nay có vịt nướng cho tôi ăn mà.”

Chu Kiến vừa bực mình vừa buồn cười, nắm tay dứ dứ trước mặt Lưu Tiểu Nguyên. “Tôi chỉ biết nhóc cậu cố ý!”

Sau khi cười xong, Lưu Tiểu Nguyên huých hắn. “Thật sự quen nhau chứ?”

“Quen cái gì?” Chu Kiến đến cùng không đọ lại Lưu Tiểu Nguyên, chưa bắt đầu giả ngu mà mặt đã đỏ lựng.

“Miễn giả bộ ngớ ngẩn lừa tôi đi, cho tôi là người mù sao? Về điểm này hai người các cậu mà đọ lại tôi sao?” Lưu Tiểu Nguyên tỏ vẻ khinh thường. “Nói đi, từ lúc nào coi trọng Thiên Viễn người ta vậy?”

Chu Kiến nhanh nhảu che miệng cậu, hung hăng trừng mắt liếc một cái. “Cậu nói bậy cái gì thế hả?”

Lưu Tiểu Nguyên ‘hứ’ một tiếng, ngón tay chọc chọc tim Chu Kiến. “Đừng nói tôi không nói trúng tim đen cậu nhé. Tôi đã sớm nhìn thấy hai người các cậu không đơn giản, ánh mắt sắp vượt xa cả điện cao thế rồi!”

Chu Kiến chột dạ nhỏ giọng hỏi: “Lời này là cậu hay người khác nói vậy?”

Lưu Tiểu Nguyên vỗ vỗ hắn. “Yên tâm, chính là tôi hỏa nhãn kim tinh(*) mới nhìn ra được. Hai ta là ai với ai chứ, tâm sự cậu không nói với tôi thì nói với ai? Nói một chút nghe xem, có phải thật sự yêu cậu ta rồi không?”

(*) hỏa nhãn kim tinh: nghĩa nôm na là cái gì cũng biết, con ruồi bay qua liền biết con đực con cái.

Chu Kiến nghẹn đỏ mặt, nửa ngày mới ấp úng nói: “Tôi cũng không biết nên nói gì, dù sao chính là cảm thấy không bình thường.”

“Mỗi sáng đầu tiên thấy cậu ta trong lòng đều vô cùng tốt. Nếu cậu ta cười cười với cậu, cả ngày trôi qua vô cùng ngọt ngào. Chỉ cần tên hai đứa có gì đó liên quan liền cảm thấy thân thiết, cậu ta yêu thích gì đó cậu càng xem càng thuận mắt, dần dần cũng quen thuộc lắm.”

Lưu Tiểu Nguyên nói chậm rãi, Chu Kiến trừng lớn mắt không chớp nhìn cậu. “Cái gì cậu cũng biết sao?”

“Hừ ~ tôi là ai a?” Lưu Tiểu Nguyên đắc ý ngẩng đầu lên. “Tối hôm qua thấy hai người các cậu có ý tứ kia, cũng còn một lớp cửa sổ giấy(*) ngăn cản nhỉ?”

(*) ý nói vô cùng thân thiết.


Chu Kiến gật gật đầu. “Đúng, cậu nói đều đúng. Nếu Thiên Viễn là con gái tôi cũng hiểu được đó là chuyện gì. Nhưng bọn tôi đều là con trai… Kỳ thật cũng không phải chưa từng nghe nói về nam nam… Chuyện như thế này, khi rơi vào mình vẫn là có chút… Lại nói, tôi cũng không biết cậu ấy đến cùng nghĩ cái gì, khụ! Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng loạn!”

Chu Kiến thở hắt ra thật mạnh, trượt khỏi lan can xuống ngồi dựa vào tường. Lưu Tiểu Nguyên ngồi sát lại gần hắn, hì hì cười. “Có phải cảm thấy bản thân vô cùng biến thái không?”

Chu Kiến trừng mắt. “Cậu thật muốn ăn đánh!”

Lưu Tiểu Nguyên bỗng nhiên không cười, vẻ mặt cổ quái nhìn Chu Kiến. “Nam thì làm sao? Ai quy định nam phải yêu nữ? Nam yêu nam phạm pháp sao? Hứ! Nam nữ gì cũng dẹp qua một bên cho tôi đi, tôi chính là yêu mến anh ấy! Không đúng không đúng, là cậu yêu mến cậu ta, yêu là yêu thôi!”

Chu Kiến mím chặt môi, ánh mắt lóe sáng. “Cậu thật sự nghĩ như vậy sao? Cậu thật sự cảm thấy chúng tôi không sai sao?”

Lưu Tiểu Nguyên vô cùng nghiêm túc gật đầu.

Chu Kiến hưng phấn ôm cậu. “Tiểu Nguyên! Có thể quen biết cậu thật tốt!” Lưu Tiểu Nguyên cười tủm tỉm vỗ vỗ lưng hắn. Haiz! Cảm giác tìm được đồng chí tốt quá. Trách không được thời buổi chiến tranh những người cùng phe gặp mặt lại kích động như thế!

“Về sau phải tùy thời báo cáo tiến triển của các cậu đấy! Tôi sẽ làm tham mưu cho.” Lưu Tiểu Nguyên cười hì hì.



Trong thư viện rất im ắng, tất cả mọi người đều vùi đầu đọc sách. Lưu Tiểu Nguyên chọn một góc ngồi xuống, nhìn xung quanh không ai chú ý mới lặng lẽ lấy mấy quyển sách trong túi ra. Hai ngày nay không có việc gì, cậu chạy tới nhà sách phụ cận, truyện tranh thiếu nữ và tạp chí gì đó đều có. Nhưng không có thứ mình muốn tìm. Con gái chú chủ tiệm thường xuyên trò chuyện liền đoán tâm tư cậu, cười tít mắt khiến Lưu Tiểu Nguyên thật sợ hãi. Cô nàng nhìn mấy quyển sách trong ngực cậu, quan tâm nói: Cậu em này, trước kia chưa từng xem qua loại sách này sao, nếu chê nhạt nhẽo có thể đổi qua loại khác mạnh hơn. Lưu Tiểu Nguyên bị dọa, chưa kịp thanh toán đã ôm sách chạy mất.

Sách đã mua xong nhưng vẫn chưa tìm ra nơi thích hợp mở ra xem. Lưu Tiểu Nguyên sốt ruột vò đầu bứt tai, hồi cấp ba đi học xem tiểu thuyết võ hiệp đâu có sợ thế này? Cuối cùng cậu tìm được một cơ hội trong thư viện. Lưu Tiểu Nguyên vừa xem vừa đổ mồ hôi. Ôi, mẹ ơi! Hóa ra nam nam còn có thể như vậy a! Này… Tranh này… Tranh này vẽ thật… Mình muốn uống nước.

Lưu Tiểu Nguyên nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên nhớ lại có một lần Mạc Ngôn ôm mình, ngón tay đang vuốt người mình đột nhiên tiến tới nơi nào đó, giống như muốn thử đi vào. Chính mình lúc ấy liền đúng tình hợp lý nói một câu: Sao anh lại chọc em? Đau!

Mặt đỏ phừng phừng như bị thiêu cháy, Lưu Tiểu Nguyên theo bản năng thóp chặt vùng dưới thắt lưng. Có nơi đang cứng lên. Mắng Mạc Ngôn mấy trăm lần đại sắc lang, hóa ra anh đều hiểu được! Hít sâu ~ Lưu Tiểu Nguyên vẫn là nhịn không được tiếp tục xem.

Bên trên là sách giáo khoa đang mở ra, bên dưới là truyện tranh có hai người dễ nhìn không coi ai ra gì đang làm chuyện thống khoái, Lưu Tiểu Nguyên mặt đỏ tai hồng đổ mồ hôi đầm đìa. Tranh vẽ thực sinh động, tiểu thuyết lại miêu tả cách phải làm như thế nào! Sẽ đổ máu, sẽ đau, sau đó chính là khoái cảm mãnh liệt. Thật sự có thể như vậy sao? Nơi kia co dãn hữu hạn lại dễ dàng xuất hiện vấn đề, sách giáo khoa nói như vậy. Còn có những miêu tả so với các hình ảnh trong giải phẫu sao lại không giống nhau? Phải xem lại, ở đâu đây thôi! Cơ vòng…

“Tiểu Nguyên!”

“Haiz!” Thiếu chút nữa ngã từ ghế xuống đất, Lưu Tiểu Nguyên bị dọa trắng bệch mặt mũi, mau chóng dùng sách che truyện tranh đi.

“Xem cái gì mà nghiêm túc tới mức tôi hét cậu cũng không nghe thủng thế?” Lão Uy cầm sách đứng kế cậu, bên cạnh là Chu Kiến và Thiên Viễn.

Lưu Tiểu Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười giơ quyển sách trên tay lên – Giang tràng nội khoa(*).

(*) giang: hậu môn; tràng: ruột

“Mười hai giờ rồi! Nếu không đi ăn sẽ chẳng còn cơm đâu.”


“Các cậu đi trước đi, tôi không đói chút nào. Bụng tôi không thoải mái lắm, muốn ngồi một chút, he he he…” Miệng Lưu Tiểu Nguyên sắp rút gân. Chết tiệt hôm nay lại mặc quần jeans bó sát người, thấy rất rõ ràng nơi kia đang nổi lên một ngọn núi nho nhỏ. Đánh chết cậu cũng không dám đứng lên! Đều là thanh niên thời kỳ trưởng thành ai lại không rõ, nhưng xem một cuốn giang tràng lại biến thành như vậy thì ai có thể hiểu đây. Lưu Tiểu Nguyên hạ quyết tâm, từ nay về sau đổi hết quần thành quần rộng thùng.

Sau khi tất cả mọi người đi rồi, Lưu Tiểu Nguyên nhìn thư viện trống trơn nhẹ nhàng thở ra. Điện thoại vang lên, vừa nhìn thấy số điện thoại Lưu Tiểu Nguyên bắt đầu đổ mồ hôi. “Được, giờ em qua ngay.”



Cửa phòng thí nghiệm khép hờ, Lưu Tiểu Nguyên dùng sức hít thở vài cái bình ổn tinh thần, đẩy cửa đi vào, giơ tay đóng cửa lại. Mạc Ngôn đứng trước cửa sổ, thấy cậu đi vào không nói một lời, vươn hai tay ra. Lưu Tiểu Nguyên cúi đầu cười, đi tới nhào vào ngực anh. Ôm thật chặt, hôn thật sâu thật dài. Vị ngọt thấm hồn khiến người ta muốn trầm luân. Bỗng nhiên Lưu Tiểu Nguyên nhận ra Mạc Ngôn có gì đó không ổn, loại sức mạnh giống như muốn cậu khảm vào trong lòng khiến cậu lo lắng. Ngẩng đầu nhìn anh, Mạc Ngôn cũng đang chăm chú nhìn cậu.

Nhìn ánh mắt nghi vấn của Lưu Tiểu Nguyên, Mạc Ngôn cúi đầu nói: “Anh phải đi xa. Có hội nghị nghiên cứu và thảo luận học thuật quốc tế sẽ tổ chức ở Nhật Bản mời đi, cơ hội khó gặp, viện muốn cử anh đi.”

Lưu Tiểu Nguyên ngây ngẩn cửa người, hơn nửa ngày mới hiểu hết lời Mạc Ngôn. Đột nhiên cậu cảm thấy lòng rối như tơ vò, hoảng hốt vô cùng, giọng nói như không thuộc về mình. “Đi mấy ngày?”

“Khoảng hai tuần.”

“Lúc nào đi?”

“Sáng sớm mai.”

Hơn nửa ngày ai cũng không nói chuyện, hai người ôm chặt nhau. Sự hư không mãnh liệt bao vây cậu, Lưu Tiểu Nguyên không còn chút khí lực nào. “Hai tuần, vậy sinh nhật anh thì sao? Có thể về kịp không?”

Mạc Ngôn cười gượng. “Không biết, có lẽ kịp.”

Lưu Tiểu Nguyên dán vào ngực anh, nhỏ giọng nói với anh lại giống như an ủi bản thân: “Vậy là tốt rồi. Đừng quên em chờ mừng sinh nhật anh đấy!” Hai tuần. Em sẽ đếm từng ngày từng ngày một.

Mạc Ngôn trong lòng ê ẩm, chôn mặt trong mái tóc mềm mại của cậu. Bảo bối, em có biết anh khó xử như thế nào không? Cơ hội đi Nhật Bản cầu còn không được, nhưng anh thật sự một bước cũng không muốn rời khỏi em.



Mạc Ngôn đi rồi, cậu phải về nhà thu dọn mấy thứ đồ đạc linh tinh. Lững thững không mục đích đi trong vườn trường, Lưu Tiểu Nguyên như người mất hồn. Ánh mặt trời sáng trắng trở nên thật chói mắt, thật trống rỗng. Nơi nơi đều trống không, anh đi rồi.

Không còn lòng dạ quậy phá, ngay cả nghe người khác vui vẻ kể chuyện cười cậu cũng khổ sở khó hiểu. Lưu Tiểu Nguyên còn không rõ mình như thế nào thì sao có thể cười với ai được đây? Cô đơn ngồi trên sân thượng, cậu mờ mịt nhìn về phía xa xa, Nhật Bản có xa lắm không? Ở chỗ nào?

Đêm đã khuya. Lưu Tiểu Nguyên chui vào chăn bật đèn viết nhật ký. Trước kia nếu thấy Trần Mặc viết nhật ký, Lưu Tiểu Nguyên có thể nói những lời rất tổn hại với cô. Người viết nhật ký cơ bản là đang tự an ủi bản thân mà thôi. Giống nhau, đều là mở đầu bằng những lời này. Khi Mạc Ngôn đi rồi, Lưu Tiểu Nguyên phát hiện đem những lời từ trong tim viết thành nhật ký cũng tựa như đang nói với anh. Mỗi chút nhớ mong, mỗi một giấc mộng, thậm chí từng cuộc gọi với Mạc Ngôn cậu đều ngọt ngào nhớ lại. Viết ra, đọc lại một lần nữa, sau đó bấm đầu ngón tay tính ngày. Mạc Ngôn! Em rất nhớ anh, sao anh mãi chưa trở lại vậy?



Một ngày lại một ngày trôi qua, đảo mắt đã tới ngày cuối cùng của một năm. Phố lớn ngõ nhỏ giăng đèn kết hoa, mỗi người vui sướng mang theo túi lớn túi bé về nhà ăn Tết. Trong vườn trường cũng treo băng rôn màu đỏ tươi: Chúc mừng năm mới! Từ lễ đường truyền ra tiếng cười nói hoan hô, Tất niên năm nay vô cùng náo nhiệt. Bài hát mừng năm mới vang lên thật dễ nghe: ‘Này là nước cùng nước xao động, sóng sau xô sóng trước, này là trái tim hướng tới hạnh phúc kéo dài vạn năm’. Chu Kiến cùng một đám nữ sinh đang đứng trên đài, bọn họ đã luyện màn múa này rồi. Chu Kiến kia thật là đẹp trai a! Những đoạn cần mạnh mẽ hay uyển chuyển hắn đều diễn đạt vô cùng nhuần nhuyễn. Nhất định Thiên Viễn đang đứng sau cánh gà nhìn trộm hắn nhỉ? Hắn là cán bộ hội Sinh viên, tiệc liên hoan Tất niên này do một tay hắn xử lý. Nhưng sự náo nhiệt đó không ảnh hưởng gì tới em, Mạc Ngôn, em chỉ nhớ rõ hôm nay là sinh nhật anh. Nhìn lướt qua khung cảnh vui tươi kia, Lưu Tiểu Nguyên xỏ tay vào túi áo, yên lặng rời đi.

“Tiểu Nguyên, anh sắp về rồi!” Mạc Ngôn trong điện thoại giống như chỉ cần đưa tay ra là có thể đụng tới. Anh đã về rồi! Cuối cùng anh đã về rồi!


“Em đi đón anh!”

“Không, Tiểu Nguyên, đừng tới đây. Đường rất xa, trời lại rất lạnh.” Mạc Ngôn ở đầu dây bên kia do dự nhưng bị Lưu Tiểu Nguyên đang cao hứng xem nhẹ.

“Anh đừng quản, em phải đi!” Em chỉ muốn gặp anh, sớm một phút cũng tốt. Chạy như bay ra vườn trường, bắt một chiếc taxi chạy thẳng tới sân bay.

Lưu Tiểu Nguyên đứng trong đại sảnh chờ đón hồi hộp bước đi thong thả, cách vài phút lại xem đồng hồ. Máy bay của anh bảy giờ tối mới hạ cánh, hiện tại… là mười một giờ trưa.



Buổi liên hoan Tất niên kết thúc, mọi người trở lại ký túc xá đang bàn luận tiết mục vừa rồi, Chu Kiến bận rộn tẩy trang.

“Chu Kiến! Nhanh lên!” Lão Uy cao hứng hét lên. Ngày mai nghỉ, đã sớm thương lượng tối nay mấy anh em trong phòng sẽ ra ngoài chơi.

Chu Kiến đáp lời, quay đầu tìm Thiên Viễn. “Thiên Viễn…”

Thiên Viễn cười nhạt nhạt. “Tôi không đi, tôi còn có việc. Các cậu cứ đi chơi đi!” Nói xong y mặc quần áo, ý tứ hàm xúc liếc Chu Kiến một cái rồi đi ra ngoài.

Người này muốn làm gì vậy? Chu Kiến rất nhụt chí, cậu không đi còn gì là vui nữa? Hắn cúi đầu lấy quần áo, trong túi vải đựng quần áo có một mảnh giấy nhỏ. Chu Kiến giật mình lặng lẽ mở ra xem. Không có phần đầu và cuối, chính giữa tờ giấy là mấy hàng chữ nhỏ sáng sủa:

‘Lục nghị tân phôi tửu

Hồng nê tiểu hỏa lô

Vãn lai thiên dục tuyết

Năng ẩm nhất bôi vô.’ (*)

(*) Đây là một bài thơ của Bạch Cư Dị, đề: Vấn Lưu Thập Cửu.

Một luồng ấm áp vọt vào nội tâm, Chu Kiến chỉ muốn hô to một tiếng bày tỏ tâm tình mừng như điên của mình. Hắn cầm quần áo chạy ra bên ngoài. “Tôi có việc, đừng chờ nhá!”

Chạy một quãng xa Chu Kiến mới đi chậm lại, thở hổn hển đến gần bóng dáng thanh tú kia. Thiên Viễn hơi hơi cười, không nói gì. Hai người sóng vai ra khỏi trường. Trời hoàng hôn thật tối. Chắc sắp có tuyết rơi.

Mấy người Lão Uy không hiểu chuyện gì nhìn hắn chạy. “Cuối cùng thế nào đây? Mọi người không đi, mấy bọn mình còn vui gì nổi chứ?”

“Lưu Tiểu Nguyên đâu?”

“Ai biết? Từ sáng tới giờ không thấy đâu cả!”



Từng giây trôi qua, kim đồng hồ nhích dần tới lúc vui sướng gặp lại. Đôi mắt Lưu Tiểu Nguyên nhìn chằm chằm cửa ra vào, phải đợi. Máy bay hạ cánh rồi! Có người đi ra! Mạc Ngôn, Mạc Ngôn, anh mau ra đây đi!

Một dáng người cao lớn xuất hiện giữa dòng người, tim Lưu Tiểu Nguyên thiếu chút nữa vọt ra khỏi họng. Người ngày nhớ đêm mong ngay tại trước mắt, nhưng chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn, giống như đứa ngốc nhìn anh cười. Mạc Ngôn sải bước chạy tới, tay cầm chặt hành lý không dám buông ra. Anh sợ mình khó khống chế cảm xúc mà ôm người trước mắt khiến mình luôn tâm tâm niệm niệm này vào ngực. Dòng người đi qua đại sảnh, hai người chỉ có thể đứng đối diện nhìn nhau.


“Em tới bao lâu rồi?” Mạc Ngôn đau lòng luyến tiếc thấp giọng hỏi.

Lưu Tiểu Nguyên lắc đầu. “Không, em vừa tới.”

“Nói bậy!” Vẻ mặt cậu nhóc rất mỏi mệt, rốt cuộc cậu đã đứng đây bao lâu rồi?

“Chúng ta đi thôi, để em cầm giúp anh!” Lưu Tiểu Nguyên vui rạo rực cầm lấy cặp da của Mạc Ngôn, Mạc Ngôn tâm tình phức tạp theo phía sau. Bắt một chiếc taxi, hai người ngồi vào trong. Lưu Tiểu Nguyên dựa vào Mạc Ngôn, tay bị anh cầm chặt. Trong xe tối mờ mờ, không ai thấy được.

“Chúng ta đi đâu đây?” Hôm nay anh muốn đi đâu thì chúng ta đi đó, em nghe lời anh. Vẻ mặt có chút ngượng ngùng của Lưu Tiểu Nguyên giống như dao nhọn khoét vào lòng Mạc Ngôn. Anh nắm tay cậu càng chặt hơn, chặt tới mức cậu nhóc như tinh linh kia rốt cuộc phát giác.

Mạc Ngôn không dám nhìn thẳng ánh mắt nghi hoặc của cậu, giọng nói khàn khàn chậm rãi cất lên: “Hôm nay anh phải về nhà.” Lưu Tiểu Nguyên nhìn anh, giống như lần đầu tiên nghe anh nói phải rời đi, ngây ngốc không có phản ứng gì. “Mẹ đã chuẩn bị sinh nhật cho anh, hàng năm đều như vậy. Anh không thể để mẹ một mình…” Mạc Ngôn không nói được nữa, anh phát hiện thì ra bản thân lại có thể tàn nhẫn như thế này.

Lưu Tiểu Nguyên quay phắt đầu, màn đêm đen tối ngoài kia như muốn nuốt trửng người khác.

“Rốt cuộc các cậu muốn đi đâu?”

Mạc Ngôn gian nan kéo kéo tay Tiểu Nguyên. “Anh đưa em về.”

Lưu Tiểu Nguyên không nói gì.

Chiếc xe chạy như bay trên con đường tràn ngập không khí đón mừng năm mới. MC trên radio đều lộ niềm vui sướng, cách vài phút lại nói vài câu may mắn mừng năm mới. Lưu Tiểu Nguyên từ đầu tới cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám quay đầu lại. Không dám nói lời nào. Cậu sợ một khi mở miệng sẽ phá vỡ sự đè nén đau khổ của mình.

Mày thật quá ngốc nghếch! Cư nhiên theo ý mình muốn mừng sinh nhật với anh. Anh xuất ngoại đã nhiều ngày đương nhiên phải về nhà trước, sinh nhật anh cũng là qua năm mới đương nhiên phải cùng trải qua với người mẹ đang cô đơn ở nhà rồi. Lưu Tiểu Nguyên mày sao lại ngu ngốc vậy chứ! Đáng đời mày chạy tới sân bay rồi đợi anh hơn tám tiếng đồng hồ.

“Tiểu Nguyên…”

“Dừng xe!” Lưu Tiểu Nguyên đột nhiên hô một tiếng.

Mạc Ngôn theo bản năng nắm chặt tay cậu. “Em đi đâu?”

Lưu Tiểu Nguyên dừng một chút, quay đầu cười gượng. “Anh không cần đưa em về trường đâu. Kỳ thật em và đám Chu Kiến đã hẹn nhau tối nay ra ngoài chơi, giờ em đi tìm bọn họ.”

Mạc Ngôn bình tĩnh nhìn cậu, không nói gì, vẻ mặt bộc lộ nhiều suy nghĩ.

Đừng nhìn em như vậy, anh tỏ vẻ khổ sở sẽ khiến em chơi xấu giữ chặt không để anh đi! Lưu Tiểu Nguyên cắn răng mở cửa xuống xe.

Mạc Ngôn lo lắng giữ chặt cậu lại. Lưu Tiểu Nguyên bỗng nhiên quay đầu lại, lấy một hộp nhỏ trong ngực ra nhét vào tay anh, cúi đầu nói rất nhanh. “Cái này cho anh, sinh nhật vui vẻ.”

Cậu bước nhanh tránh đi, đi đâu cũng không quan trọng, chỉ cần không ngừng bước, đi mau!

Nhìn mái tóc màu nâu mau chóng biến mất trong dòng người, Mạc Ngôn thấy lòng trống rỗng vô hạn. Hộp quà nhỏ xinh tinh xảo đang cầm trong lòng bàn tay, nỗi đau lan tràn thân thể.



Rốt cuộc vẫn về trường học. Quăng người lên giường, dùng chăn quấn chặt cơ thể lạnh như băng. Nơi nơi đều là những nhóm người vui tươi hớn hở, nơi nơi đều là đèn ***g sáng rực. Không có nơi cho em dung thân. Chỉ có tấm chăn anh cho có thể cho em hơi ấm. Mạc Ngôn, đừng khổ sở. Hôm nay là sinh nhật anh, em sẽ không khóc.

“Happy birthday to you! Happy birthday to you!…(*)” Trong bóng đêm, Lưu Tiểu Nguyên nhẹ nhàng hát bài ca sinh nhật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui