Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Sau một buổi sáng bất ổn. Lam Khải Lương liền dẫn hai ba con ra ngoài chơi. Hôm nay hắn nghỉ làm cũng là vì lý do này. Được ở bên gia đình nhỏ của mình có gì mà không hạnh phúc chứ?

- Minh Minh đáng đáng yêu!!!

An Hòa cầm điện thoại trên tay. Cậu học được cách chụp hình rồi. Do đó liền hào hứng mà chụp lại bảo bối của mình.

Minh Minh giờ biết đi chập chững. Nhóc con đang vui vẻ chơi trong công viên. Hai tay cứ quơ lên trời. Miệng thì cười tươi tắn. Hai cái chân nhỏ cứ lon ton lon ton đi từng bước từng bước. Trong đáng yêu vô cùng.

- Ừm…a!!!

Bé con dang tay nhìn về phía cậu đòi bế. An Hòa định lại gần bé thì Lam Khải Lương đã lắc đầu. Hắn nhẹ nhàng nói với cậu.

- Em cứ để con tự lại đây đi!

Dù sao Minh Minh cũng phải tập đi cho rành. Do đó để bé tự đi lại hai ba ba là đều vô cùng tốt!

- Ừm ừm!!! Minh Minh, lại đây đii!!!

An Hòa bắt chước theo nhóc con dang tay. Bé con ban đầu ngơ ngác không chịu di chuyển. Bé nghiêng đầu nhìn hai ba ba. Sau đó thấy hai người không chịu lại gần mình liền mới bắt đầu nhấc từng bước chân. Miệng cứ bô ba bô ba vài tiếng.

- Đúng rồi!! Minh Minh ngoan ngoan!!

- Ya…ba…ba!!!

- Ba ba? Minh Minh vừa mới nói sao?


Lam Khải Lương không khỏi bất ngờ khi nghe con trai lên tiếng gọi ba. Hắn tròn mắt nhìn cậu. Cậu cũng nhìn lại hắn. Cả hai đều không che giấu được sự hạnh phúc trong lòng đang muốn vỡ òa.

- Ba…ba!!!

Minh Minh cuối cùng cũng đi lại chỗ hai ba ba, nhóc ôm châm lấy chân của An Hòa. Sau đó bập bẹ gọi ba ba.

Lam Khải Lương nghe con trai gọi một tiếng liền muốn tan chảy. Hắn ôm lấy quý tử nhà mình. Sau đó nhìn nhóc nói.

- Gọi lại một tiếng nào!

Minh Minh nhìn hắn. Sau đó bé con nghiêng đầu cười tươi rối.

- Ba…ba…ba!!!

- Bé con…bé con gọi ba…ông xã, ông xã!!

An Hòa cũng muốn nhảy cẩng đến nơi. Vậy là bé con biết nói rồi. Bé con biết gọi ba rồi!!!

- Bé con ngoan quá! Được rồi, đi ăn kem thôi!

Lam Khải Lương hôn con một cái rồi đặt con trai lên nôi. Sau đó vừa nói với An Hòa vừa đẩy chiếc nôi đi. Cậu thì lúc nào cũng kè kè bên hắn và con. Hai mắt cứ dán chặt vào bảo bối nhỏ khiến Lam Khải Lương thật sự là có chút ganh tỵ nha! Nhưng mà ai bảo nhóc này là con của hắn chứ? Do đó sao có thể hẹp hòi như vậy???



Sau một ngày đi chơi mệt mỏi. Cuối cùng gia đình nhỏ ba người cũng trở về. Ấy mà hôm nay, nhà họ Lam hơi đông người thì phải?

- Anh hai!!

An Đồng vừa nhìn thấy cậu liền chạy ùa đến. Y vui mừng ôm chằm lấy cậu như xa cách rất lâu khiến Lam Khải Lương không khỏi ngứa mắt mà nhắc nhở Ngô Tuấn Kỳ.

- Lôi người yêu cậu ra khỏi vợ tôi nhanh!

Ngô Tuấn Kỳ thì chẳng thèm để tâm đến hủ dấm kia. Anh tiếp tục cùng Doãn Kỳ Uân nói chuyện. Làm như anh không ghen ấy! Chỉ là anh biết kiềm chế thôi!!!

- Ông xã nói chuyện với mọi người người đi!!! An Hòa…An Hòa cũng nói chuyện!!

Lam Khải Lương bất lực với vợ của mình. Hắn gật đầu. Sau đó còn không quên tặng cho cậu một nụ hôn lên trán.

An Đồng thấy cảnh này thì liếc mắ khinh bỉ. Nhưng mà y cũng rất nhanh dẹp tên mặt than kia qua một bên. Kế đó liền bồng cháu trai lên ôm hôn.

- Nhớ bé con quá đi!!

Nhận ra hơi ấm của cậu mình. Bé con liền đưa tay chạm lên mặt y. Sau đó xoay qua An Hòa mấp máy môi.


- Ba…ba…

- Ể? Bé con biết nói?! BÉ CON NÓI ĐƯỢC RỒI!!!

An Đồng cũng bất ngờ không kém gì với tiếng ba của Minh Minh. Y tròn xoe nhìn cháu nhỏ. Còn An Hòa thì vui vẻ nói.

- Đúng rồi!! Minh Minh nói nói được rồi!!! Hì hì!!

- Gọi cậu đi nào!! Minh Minh gọi cậu đi!!!

An Đồng cạ cạ má vào đứa nhỏ. Lạc Thất đang đi tới thấy cảnh này cũng chỉ biết cười trừ.

- Thằng bé biết gọi ba là hay lắm rồi! Chữ cậu gọi không có dễ đâu! Chào bé con nha!!

Lạc Thất cúi người nhìn Minh Minh. Mà cậu bé cũng rất hiếu khách, cũng nở nụ cười chào lại.

- Mấy đứa chơi được rồi đó! Vào ăn cơm thôi!!

Lương Kỳ từ trong bếp nói vọng ra. Hôm nay nhà cửa đông vui như vậy. Nếu không làm một bữa thịnh soạn thì sẽ thật uổng phí!

- Ăn…ăn cơm!!

An Hòa hào hứng. Sau đó tất cả mọi người đều bước vào phòng ăn. Hôm nay không chỉ có mấy đứa trẻ mà còn có Điệp Vĩnh Y. Cả gia đình cứ thế đoàn viên.

- Vợ à, ăn nhiều một chút!

Lam Khải Lương gắp đồ ăn cho cậu không ngừng cử chỉ dịu dàng khiến người ta không khỏi ganh tỵ.

- Ông xa cũng…cũng vậy!!


An Hòa cũng gắp lại cho hắn. Hai người cứ thỏ thẻ trò chuyện khiến mấy người khác trong nhà cũng bị ăn cơm tró ngập miệng. Nhưng mà ở đây đâu chỉ có một cặp. Mà còn hẳn mấy cặp khác nha. Do đó nói về độ phát ngọt ngào thì không hề kém cạnh đâu!

Giống như Doãn Kỳ Uân nè, cũng sẽ gắp đồ ăn hỏi han Lạc Thất các thứ. Ngô Tuấn Kỳ thì chu đáo lột vỏ tôm cho An Đồng. Mấy phụ huynh nhì thấy vậy cũng chỉ biết mỉm cười.

Mà chưa hế nha, cả Lam Khải Nhân cũng cực kỳ chu đáo.

- Em ăn nhiều vô! Mấy món này em rất thích mà!

Lương Kỳ thấy chồng mình vẫn tình như ngày nào thì khẽ mỉm cười. Bà cũng rất vui vẻ làm theo lời ông. Một bữa cơm cứ thế có biết bao sự ngọt ngào.

- Minh Minh à, xem ra có hai ông cháu ta là cô đơn thôi!!

Điệp Vĩnh Y vờ thở dài nói với đứa cháu nhỏ.

- Ya!!!

- Ông…ông ăn nè!!

Nhưng mà chưa kịp để ông buồn bã xong thì An Hòa cùng An Đồng đã gắp thức ăn cho ông. Thấy hai đứa cháu ngoan như vậy. Điệp Vĩnh Y cũng mỉm cười hạnh phúc.

Một đời như vậy còn luyến tiếc gì chứ? Chỉ mong năm nào cũng sẽ được bình yên trọn vẹn!



…~HOÀN TOÀN VĂN~…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận