Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc
Sau ngày An Hòa hạ sinh Minh Minh. Mọi thứ đã dần theo đúng quỹ đạo vốn có của nó. Người đàn bà dộc ác Liễu Trân sau những tội lỗi bản thân gây ra cuối cùng lại trở nên điên điên dại dại.
Lúc đầu Điệp Vĩnh Y đâu tính dễ dàng để bà ta như vậy. Ông còn định cho người hành hạ bà ta đến mức chết đi sống lại. Nhưng nói thế nào cũng phải để đức lại cho con cháu. Có thể là vì bản thân đã mất đi quá nhiều người thân rồi nên ông càng trân trọng những người hiện tại. Do đó ông không mong vì chút sai lầm mà hủy hoại tất cả. Vì thế ông để mặc cho trời định. Sống hay chết là duyên của Liễu Trân.
Nhưng mà thật sự là ông trời có mắt. Sau vài ngày ở bệnh viện tâm thần sống điên điên dại dại. Một hôm không biết vì cớ gì Liễu Trân lại phát điên chạy lung tung khiến các bác sĩ điên đầu tìm kiếm. Đến khi tìm được người thì liền phát hiện bà ta trên sân thượng. Chưa kể lại còn nhảy múa đến nỗi trượt chân rơi từ tầng thượng xuống. Cái này quả thật là nghiệp báo của bà ta…
Còn về kẻ tên Nhã Tần kia thì bị bắt cùng với Trần Ánh. Vốn là kẻ khoe khoang hay đắc tội người khác nên cuộc sống trong ngục của cậu ta cũng chẳng dễ dàng gì. Ngày nào cũng bị đánh đập, đến mức nếu không có sự giúp đỡ của cai ngục có khi đã bị thủ tiêu rồi. Hiện giờ cậu ta đang bị giam tách biệt với những kẻ kia. Tính tình sau khi bị hành hạ cũng dần trở nên sợ hãi khép kín với những người xung quanh.
Trần Ánh thì tính ra không có gì nhiều. Chỉ là tuổi bà ta thật sự lớn. Ở trong đó cũng chẳng an ổn gì. Chưa kể lại phải đối diện với những ánh mắt dị nghị. Vả lại, còn mang bệnh trong người. Bác sĩ cũng chẩn đoán bà ta khó mà sống qua ba tháng…
Nhà họ Liễu cuối cùng lại trở nên tan tác như vậy. Liễu lão gia nói sao cũng cảm thấy đau lòng. Còn cho rằng bản thân sẽ sống cô độc như vậy tới già. Ấy vậy mà cuối cùng con gái lớn cũng chịu trở về, chấp nhận về cạnh người cha vô lương tâm này.
Người ta nhìn vào chắc hẳn sẽ chê cười nói Liễu Hạ vì tiền tài mới quay lại thôi nhưng thật chất chồng bà còn có nhiều tiền hơn Liễu gia. Bà quay về cũng vì ba của mình mà thôi. Ai muốn nghĩ gì cũng chẳng quan trọng.
Những kẻ ác sau cùng cũng chịu lấy hình phạt thích đáng. Những người lương thiện thì đang dần nhận lấy quả ngọt của mình…
…
- Pha sữa…pha sữa như thế nào??
An Hòa cầm bĩnh sữa trên tay có chút ngơ ngác. Cậu muốn pha sữa cho bé con uống. Nhưng mà lại không biết cách pha. Đang còn loay hoay chẳng biết làm thế nào thì Ái Liên ở đằng sau đã lên tiếng.
- Để chị làm cho!
- Chị…chị!!!
An Hòa thấy người kia liền vui vẻ. Nhưng mà cậu muốn tự pha sữa cơ! Cậu muốn đút bé con uống sữa. Muốn học cách làm một người cha tốt nha! Do đó mà cậu phải tự pha sữa cho bé con! Không có nhờ người khác được!
Thấy cậu cố chấp với bình sữa trên tay. Ái Liên cũng chỉ biết cười trừ. Thật là, cậu lúc nào cũng vậy, mỗi khi mong muốn gì thì liền sẽ không nghe lời ai hết.
Hết cách, cô đành ở một bên chỉ dẫn cho cậu. Chưa hết còn chu đáo chuẩn bị giấy ghi chú ghi lại những gì bản thân vừa nói. Minh Minh có một người cha như An Hòa thật sự rất hạnh phúc nha!
- Hì hì! Xong…xong rồi nè!!!
An Hòa vui vẻ cầm thành quả trên tay. Sau đó cúi đầu cảm ơn Ái Liên. Kế đó liền chạy ùa ra chỗ ông ngoại và ba mẹ chồng đang bế con mình.
Ái Liên thấy cậu như vậy, tâm can cũng cảm thấy vui lây. Cô sờ nhẹ vào mặt dây chuyền của mình. Đây là món đồ mà bác Hân để lại cho cô. Nếu như…bác ấy còn sống chắc hẳn đã rất vui…
Ánh mắt cô gái thoáng lên tia buồn bã. Cô lắc đầu, chuẩn bị đi làm tiếp công việc của mình. Cô nghĩ đi đâu vậy chứ…bây giờ ở trên trời bác ấy chắc hẳn cũng rất vui rồi. Nhìn thấy cậu hạnh phúc, viên mãn đó đã là điều mà bác Hân luôn mong ước trong lòng.
“Hòa Hòa của chúng ta rất tốt, mẹ đừng lo nha!”.
…
- Sữa sữa nè!!!
An Hòa ôm con trai trên tay. Sau đó cầm bình sữa cho nhóc uống. Ban đầu cậu không biết làm đâu, lúc nào đút sữa cũng làm Minh Minh khóc hết chơn. Lúc đó An Hòa luống cuống lắm, cậu không biết bản thân sai chỗ nào. Còn cho rằng bé con không thích mình nên không dám lại gần bé sợ bé sẽ khóc. Lúc đó ấy, nếu không có mọi người nói vào có khi cậu đã không chịu bồng bé con rồi. Ngoài ra thì Minh Minh khi nhìn thấy cậu liền giơ giơ hai cái tay nhỏ xíu đòi ẵm thì lúc ấy An Hòa mới nhận ra là bé con không có ghét mình! Do đó liền tiếp tục làm một ngưòi cha tốt, yêu thuơng con bé con hết mực!!
- Minh Minh ún ún sữa ngoan nha!! Hết rồi, An Hòa sẽ, sẽ làm thêm!!
Nhìn con trai uống đến ngon miệng, An Hòa liền không khỏi vui vẻ bật cười. Mấy bậc trưởng bối trong nhà thấy cảnh này đều không khỏi cười đến hip mắt.
Hòa Hòa đáng yêu như vậy, sau này Minh Minh nhất định cũng rất đáng yêu! Mà Minh Minh hiện tại cũng đáng yêu lắm chứ?! Không cần đến sau này đâu, hiện tại bé con đã vô cùng khả ái rồi!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...