Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Loại vô dụng như anh thì có quyền gì nói tôi? Nếu không có Liễu Trân này thì tài sản nhất định sẽ bị người ta cướp hết! Anh không cảm ơn tôi thì thôi, lấy cái quyền gì mà dạy dỗ tôi? Ha, anh xót sao? Xót xho con của người mình thương sao? Kinh tởm! Chính tay anh đẩy Điệp Vĩnh An vào con đường chết vậy mà lại tỏ ra cao đẹp sao, thật kinh tởm!- CÂM MIỆNG!

- Có giỏi thì anh đánh đi!

Liễu Trân trơn to mắt mà nhìn chồng mình. Vẻ mặt của Điệp Sâm giờ khắc này như muốn phanh thây bà ta ra đến nơi nhưng Liễu Trân nào có còn sợ hãi. Bà ta đã làm đến bước này, sao thể quay lại được chứ? Muốn trách thì trách những người này! Là họ ép bà ta! Ép bà ta đi vào con đường cùng này là Điệp Vĩnh Y là Lương Kỳ là Liễu Hạ là anh em của An Hòa tất cả đều là tất cả bọn họ ép bà ta!

- Một lần cuối, cô có thả cháu tôi ra hay không?

Điệp Vĩnh Y trầm giọng nói như đây coi như là ưng huệ cuối cùng dành cho người phụ nữ kia nhưng Liễu Trân nào có để lời của ông trong mắt. Bà ta cười khẩy, miệng châm biếm.


- Cháu của ông trong tay tôi! Tôi muốn xem thử ông có thể làm gì được Liễu Trân này!

- Vậy sao? Xem ra Điệp phu nhân quá tự tin rồi!

Bất chợt một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Lam Khải Lương cùng Ngô Tuấn Kỳ chậm rãi tiến vào trong sự ngỡ ngàng của những người có mặt ngoài trừ Điệp Vĩnh Y và Lam Khải Nhân.

- Cái gì…

Liễu Trân cũng không nghĩ đến chuyện này sẽ diễn ra. Hai người bọn họ rõ ràng đã trở về thành phố rồi mà. Tại sao lại xuất hiện ở đây? Nếu vậy…nếu vậy…

Một suy nghĩ thoáng qua tâm trí bà ta khiến Liễu Trân sợ hãi không thôi. Không thể nào…chẳng lẽ kế hoạch của bà ta…kế hoạch của bà ta ngay từ đầu đã bị nhìn thấu? Làm sao có thể…làm sao có thể…

- Hòa Hòa và Đồng Đồng đâu rồi?

Điệp Vĩnh Y nhìn hai người, Lam Khải Lương nghe ông hỏi thì khẽ đáp.


- Hòa Hòa ngủ rồi, An Đồng đang bên cạnh em ấy!

Nghe cuộc đối thoại đó, những người có mặt dường như đã đoán ra được gì đó. Không để mọi người chờ lâu Ngô Tuấn Kỳ đã hào hứng lên tiếng giải bày.

- Điệp phu nhân chắc là sốc lắm nhỉ? Biết sao đây, kế hoạch của bà tệ quá đi mất! Kể cả kẻ tên Nhã Tần kia nữa, đều ngu ngốc như nhau!

Mấy ngày trước lúc đám ngưòi bọn họ đến nhà họ Điệp vốn đã gắn sẵn máy nghe lén trong phòng. Do đó liền biết được hết thẩy toàn vộ kế hoạch của Liễu Trân sắp xếp. Và buổi đi chơi này vốn dĩ cũng nằm trong kế hoạch của tất cả mọi người. Đầu tiên là để cho bà ta nhìn thấy thư ký Tô mang sấp tài liệu liên quan đến quyền thừa kế đi cất. Sau đó đến chuyện hai người Lam Khải Lưing cùng Ngô Tuấn Kỳ rời đi đều đã được tính trước. Cái kẻ mà thuộc hạ bà ta thấy vốn dĩ là Nhã Tần cùng Doãn Kỳ Uân. Còn hai người Lam và Ngô thì theo kế hoạch mà âm thầm theo dấu hai anh em An Hòa. Đám vệ sĩ cũng là một phần của kế hoạch, do dsó mới dễ dàng bị hạ gục. Đến khi đám người Nhã Tần mang anh em An Hòa đi thì họ đã theo dấu phía sau. Cho tới khi Nhã Tần gọi điện thoại uy hiếp Điệp Vĩnh Y cũng như gửi tin báo thắng lợi cho Liễu Trân thì họ mới bắt đầu lộ mặt hốt trọn một ổ.

Nghe xong tất cả, Liễu Trân liền không khỏi cười phá lên như điên. Cuối cùng… cuối cùng toàn bộ kế hoạch của bà ta lại vỡ tan tành như thế…


Bà ta hận, hận những kẻ phá nát kế hoạch của bà ta. Nhưng bà ta càng hận chính người chồng và người ba ruột của bà ta hơn bao giờ hết. Nếu bọn họ có thể đứng về phía bà ta thì mọi chuyện đã có thể thay đổi. Ai cũng muốn ép bà ta, ai cũng muốn dồn bà ta vào đường cùng! Không ai hiểu cho bà ta, không ai, không một ai cả!

- Anh Điệp, là nhà chúng tôi có lỗi. Nhưng dù sao Liễu Trân cũng là lần đầu mắc sai lầm, tôi mong rằng…

- Lần đầu mắc sai lầm?

Điệp Vĩnh Y trào phúng. Nếu thật sự là Liễu Trân bà ta lầm đầu mắc sai lầm thì đã không có gì đáng nói. Nhưng đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi chứ? Loại người như bà ta xứng để có thể tha thứ sao?

- Con trai của tôi, con gái Liễu Hạ của anh đều bị cô ta hãm hại! Lần đầu mắc sai lầm, Liễu lão gia, con gái của anh vốn còn độc hơn cả rắn rết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận