Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Xin…xin lỗi, hông hông cố…- Cút ra đi!

An Hòa khép nép sợ hãi mà khum rúm người. Cậu định cúi xuống nhặt bánh thì đã bị Liễu Trân không nương tay hất mạnh sang một bên.

An Hòa chưa kịp phản xạ gì, còn tưởng rằng sẽ phải chịu đau. Ấy thế mà lại không cảm nhận được sự đau đớn nào cả. Ngược lại còn cảm thấy có gì đó mềm mềm ấm ấm.

- Đụng trúng người khác rồi còn lớn tiếng? Thái độ của Điệp phu nhân đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt!

Lam Khải Lương lạnh lùng cười khinh. Hắn từ đầu đến cuối đều luôn chú tâm quan sát cậu. Quả nhiên chỉ cần tách khỏi người khác một tí là cậu đều sẽ gặp chuyện ngay mà. Nhìn thấy cậu như con thỏ nhỏ bị người ta ức hiếp. Lửa giận trong lòng Lam Khải Lương đều không ngăn được mà cuộn trào. Người phụ nữ này rõ ràng là đụng trúng cậu trước vậy mà lại lên mặt không biết phép tắc. Cái danh Điệp phu nhân quả là không nói quá. Một người phụ nữ đanh đá, chua ngoa khiến người ta chán ghét!

- Thì sao chứ? Ai kêu nó đụng trúng tôi làm gì?


Thấy áp bức của gã đàn ông đối diện. Liễu Trân có chút chột dạ. Nhưng bà ta nghĩ ở đây dù sao cũng là đất của Điệp gia. Do đó liền không sợ hãi mà lên mặt dọa nạt ngược lại.

- Bộ đầm của tôi mấy người biết bao nhiêu tiền không? Nhìn dáng vẻ của cậu ta xem, đền nỗi à?

Bà ta khinh bỉ mà nhìn An Hòa. Vì cậu bận bộ đồ khá đơn giản nên khiến bà ta cho rằng cậu cũng chỉ có gia thế thuộc phần khắm khá mà thôi. Nếu so với nhà bà ta thì chắc chắn là thua xa không thể sánh.

- Anh…anh Lương!

Lam Khải Lương vừa định lên tiếng phản bác lại thì An Hòa đã nắm lấy tay hắn. Cậu hào hứng lên tiếng. Giọng nói không che giấu được sự vui mừng.

Tốt! Tốt quá rồi! Cậu gặp được anh Lương rồi nè!

Lam Khải Lương thấy cậu nhận ra mình cũng không định trốn tránh. Hắn gật nhẹ đầu, sau đó nhìn người đàn bà trước mặt mà lạnh giọng.

- Hôm nay là tiệc của Điệp gia! Tôi không nghĩ sẽ gây chuyện ở đây, nhưng ban nãy rõ ràng là bà đụng trúng An Hòa. Nếu không có lời xin lỗi thích hợp thì dù có là Điệp gia tôi cũng không nể mặt!

Lam Khải Lương trước giờ đều làm việc một cách mạnh tay như vậy. Và biểu hiện bây giờ khiến Liễu Trân không khỏi nổi gân xanh trên mặt. Bà ta vậy mà lại bị một thằng nhóc đáng tuổi con mình dạy đời? Dù bà ta có muốn phản bác thì với cái áp bức cùng ánh mắt rét lạnh kia đều không khỏi khiến bà ta chùn bước.

Liễu Trân nuốt khan một ngụm nước bọt. Sau đó xoay lại trừng mắt với cậu, kế đó liền quay lưng bỏ đi trong bực tức. Mà Lam Khải Lương dĩ nhiên không muốn dễ dàng bỏ qua như vậy. Chỉ là An Hào bất chợt ôm chằm lấy hắn. Sau đó vui vẻ cười nói.


- Hì hì, lâu rồi, An Hòa mới…mới gặp lại anh Lương!!

Thấy cậu y như cục bông gòn dính lên người mình. Lam Khải Lương cũng không tính gì tới chuyênh của Liễu Trân. Hắn chỉ nhìn chằm cậu. Muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở lời. Cuối cùng bao nhiêu lời trong lòng đã suy nghĩ rất lâu lại chỉ vỏn vẹn thốt ra vài chữ.

- Dạo gần đây có ổn không?

Lam Khải Lương chẳng biết cố tình hay vô ý mà lướt nhẹ ngón tay ngang má cậu. Xúc cảm quen thuộc khiến hắn không khỏi hoài niệm. Tuy là không phải xa cách nhiều năm nhưng mà có nhiều thứ bây giờ cảm nhận đã không còn như xưa nữa. Vẫn là gương mặt này, giọng nói biểu cảm này. Nhưng mà…hắn vẫn cảm thấy giữa hai người có một sự xa cách đến lạ.

- Có nha! Ổn…ổn lắm lun á! Còn anh Lương thì sao sao??

An Hòa vui vẻ nói cười như cả hai chưa từng có cuộc chia cắt. Lúc nãy cậu còn tưởng bản thân nhìn nhầm. Nhưng bây giờ nhìn thấy Lam Khải Lương đứng trước mặt cậu liền không khỏi vui mừng phấn chấn. Quả nhiên niềm vui của một kẻ ngốc rất giản đơn…

- Tôi sao? Vẫn ổn…


Lam Khải Lương cười khẽ. Hắn cũng tính là ổn phải không? Hắn không nghĩ sẽ làm tên ngốc này phiền lòng. Mà cậu ngốc như vậy châc cũng không hiểu đâu. Chỉ là hắn không muốn để cậu thấy bộ mặt thất bại của hắn mà thôi…

- Anh Lương…

An Hòa cảm thấy đôi mắt hắn là lạ liền muốn lên tiếng nói gì đó. Ấy thế mà chưa kịp mở lời thì cả căn phòng như chìm trong tĩnh lặng. Kế đó ánh đèn bỗng sáng chiếu lên sân khấu. Điệp Vĩnh Y một thân phục chỉnh tề đứng trước mặt toàn bộ khách khứa lịch thiệp mà cất tiếng.

- Cảm ơn mọi người đã đến chung vui với Điệp gia của chúng tôi! Nhân tiện hôm nay, tôi có một chuyện trọng đại muốn thông báo đến toàn thể khách mời có mặt trong bữa tiệc!

Điệp Vĩnh Y mỉm cười. Sau đó, màn hình lớn phía sau lưng ông ấy được chiếu lên. Hình ảnh bên trong lập tức thu hút tất thẩy sự tò mò của quan khách có mặt.

- An Hòa và An Đồng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận