Cô nghe những người này nói vậy trong lòng cũng dâng lên cảm xúc bồi hồi xúc động, cô không ngờ anh đã chuẩn bị chu toàn mọi chuyện rồi mới đi gặp cô, nhưng nó cũng làm cô phải phục anh, nếu như chẳng may cô không đồng ý thì sẽ thế nào nhỉ, nghĩ như thế tối nay cô nhất định hỏi anh mới được.
Khi mọi người đã làm xong cho cô, cô mặc chiếc váy cưới đứng nhìn trong gương, cô còn không nhận ra mình luôn rồi, nhìn cô thật là lạ lẫm đến không ngờ.
Lúc này anh cũng bước vào,anh cũng sửng sốt nhìn cô không chớp mắt, thấy anh nhìn mình hoài mà không lên tiếng,cô khẽ hỏi anh:
- Bộ nhìn em kỳ lắm sao mà anh nhìn hoài mà ko nói vậy.
Anh lắc đầu rồi nói:
- Không phải kỳ, mà nhìn em đẹp quá anh không diễn tả được thôi, em thế này anh sao dám cho em ra khỏi nhà được nhỉ.
- Anh nói quá rồi đó, nhưng nghe rất mùi.
Em thích.
- Hahahaha em thích là được.
Thôi chúng ta xuất phát thôi, không là trễ đó.
- Vâng.
Vậy là mọi người dọn dẹp rồi đi ra đến chỗ chụp hình.
Cứ như thế mà bốn ngày chụp hình diễn ra nhanh gọn, mấy hôm đối với cô là sự trải nghiệm mới lạ, phong cách chụp hình tạo cảnh cũng như phong cảnh tuyệt đẹp của nước Nhật làm cô vô cùng thích thú.
Đêm cuối ở Nhật cô nằm trên giường để anh sấy tóc cô chống cầm cô nhìn anh hỏi chuyện:
- Anh nè, em hỏi anh một chuyện này được không?
- Em hỏi đi.
- Em nghe mấy nhân viên nói, anh đã chuẩn bị váy cưới cho em từ năm ngoái, mà sao anh đoán được em sẽ đồng ý cưới anh mà không sợ em không nhận lời thì sao.
- Hóa ra mấy hôm nay em hay ngồi suy tư là chuyện này sao, anh lại tưởng chuyện gì chứ.
- Anh nói đi.
- Được rồi, anh sẽ nói, anh đã chuẩn bị phải nói là từ lúc anh và em đính ước lúc em 8 tuổi, khi đó anh đã mong ước mau mau lớn thật nhanh để có thể cưới em, anh đã xem rất nhiều tạp chí còn đi coi nhiều buổi trình diễn,nhưng anh đều thấy không hợp với em,thế là anh bắt đầu học thêm về thời trang,cũng như về trang sức, anh muốn mình sẽ tự mình thiết kế cho em một bộ váy cưới độc nhất trên đời chỉ thuộc về em, do đó đến giờ mới có 21 bộ váy này dành cho em đó.
Em thấy thế nào, nghe vậy có cảm động không.
- Xiiii, nếu không nghe câu cuối,em sẽ cảm động thật đó.
- Hahaha,
Anh vừa cười vừa bỏ máy sấy tóc xuống rồi ôm cô vào lòng.
- Em biết không, tháng trước lúc chưa gặp em và nhóc Dương quen nhau anh rất tự tin khả năng của mình sẽ cua được em, nhưng hôm sinh nhật Lan Anh để được gặp em anh đã phải tập rất nhiều lần để gặp em anh không bị hồi hộp, nhưng hôm đó anh cũng bị em làm cho bất ngờ hơn, từ tính cách đến hình ảnh, nhưng bất ngờ hơn là phải nghe em với Dương ngỏ lời yêu nhau.
Em biết không lúc đó anh thật sự muốn chạy ra trước mặt hai người để nói cho nó biết,em là của anh,nó không có cửa mà đòi yêu em đâu.
Nhưng anh dành lòng mình lại vì anh biết tình cảm đó của em chưa phải là tình yêu mà chỉ là cảm mến mà thôi, anh sẽ đợi.
Và em thấy đó anh đã thành công đúng không nào.
- Em không ngờ đó,nhưng em cũng cảm ơn anh đã không từ bỏ theo đuổi em.
- Anh sao từ bỏ được anh đợi em mười năm rồi một chút khó khăn đó sao làm khó được anh chứ, hơn nữa anh đã nhận định em là vợ anh rồi thì sao có thể buông tay được chứ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...