Hạnh Phúc Của Anh Là Em


-TÁCH....
Cánh cửa phòng cấp cứu mở toang ra. Chiếc giường bệnh được hai cô y tá trẻ tuổi nhẹ nhàng đẩy ra. Trên giường bệnh một cô gái dáng vẻ mệt nhoài, môi tái nhợt, sắc mặt xanh xao, mắt đang nhắm nghiền lại. Bên vai phải được băng bó khá kĩ càng. Miệng vẫn thở ôxi tay còn truyền dịch. Cô gái vừa vượt qua một ca phẩu thuật kéo dài hơn 3 giờ đồng hồ. Cô gái đó không ai khác chính là Kim Ngân.
Phía sau một vị bác sĩ trung niên mặt nhân hậu khoan thai bước ra. Ông tháo chiếc khẩu trang y tế xuống. Ông chính là người đã thực hiện ca phẩu thuật này. Ông là một trong 3 bác sĩ có tay nghề và y đức giỏi nhất Việt Nam Đổ Hà Lưu. Và bệnh viện này được tập đoàn của Khánh Anh tài trợ xây nên.
Khi thấy Khánh Anh đang đứng tựa lưng vào lan can nhìn vào cửa phòng cấp cứu ông khẽ gập người xuống ý chào anh.
– Thưa thiếu gia, ca phẩu thuật thành công. Tiểu thư đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch. Viên đạn đã được gắp ra. Nhưng có điều....
Ông kính cẩn nói chợt dừng lại nhìn anh vẻ lo ngại.
– Điều gì ông Lưu cứ nói đi! - anh khẽ chau mày lại khó hiểu.
– Vâng! Vết thương đó thì không đáng lo ngại. Chỉ cần không cử động 1 tuần đừng đụng nước là được. Đáng ngại hơn là do tiểu thư ngâm trong nước quá lâu. Lại bị cảm lạnh. Nên giờ tiểu thư nhiễm phong hàn khá nặng. Dây thanh quản vì thế cũng bị ảnh hưởng. Nên trong thời gian này tiểu thư không nói chuyện được.
Ông Lưu thở dài rồi nói rõ tất cả cho anh nghe.
Anh nghe xong đôi mày dần dãn ra. Khẽ gật đầu đồng ý.
– Thế giờ tôi vào thăm cô ấy được chứ? - anh hỏi.
– Giờ tiểu thư vẫn còn hôn mê. Thiếu gia có thể vào thăm. Nhưng đừng làm ồn ảnh hưởng đến tiểu thư nghỉ ngơi.
— Tôi biết rồi. À mà tôi làm phiền ông một việc. Ông gọi cho bọn người Lâm Phong giúp tôi. Bảo là tôi đã bình an giờ đang ở đây.
– Vâng tôi sẽ gọi cho cậu ấy ngay. Không còn việc gì tôi xin phép.
– Làm phiền ông rồi.
Anh nói rồi hơi cúi người chào ông. Ông mỉm cười cũng gập người rồi bước đi.
Anh xoay người lại thấy bóng ông Lưu đã khuất xa dần. Mới từ từ bước lại mở cửa căn phòng bệnh đặc biệt mà anh bảo ông chuẩn bị sẳn cho cô.
Anh đẩy nhẹ cửa vào, hình ảnh một cô gái bé nhỏ nhắn nằm bất động trên giường thu vào tầm mắt anh. Mắt cô nhắm lại, khuôn mặt xanh xao do mất khá nhiều máu nên môi cũng tái nhợt đi. Chợt lòng anh quặng đau.
Anh nhẹ nhàng tiến sát về cô. Khẽ kéo ghế ngồi cạnh giường cô. Mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt thiên thần vẫn đang hôn mê. Tay anh khẽ chạm vào má cô. Vén những sợi tóc mai đang vươn ra.
Tối hôm qua khi thấy cô như thế anh lo cho cô chết đi. Anh như muốn điên lên. Và chẳng còn giữ được bình tĩnh. Bế cô trên tay chạy khắp nơi tìm lối ra giữa đêm khuya.
Đến lúc trời sáng hẳn mà anh vẫn còn lạc trong rừng sâu. Chưa tìm thấy lối ra. Khẽ cúi đầu nhìn cô gái đang khó khăn trút từng hơi thở mệt nhọc trong lòng anh. Anh thấy hối hận vô cùng. Anh chẳng bảo vệ gì được cho cô. Chỉ khiến cô chịu thêm nhiều tổn thương.
Anh cố giữ bình tĩnh lại. Anh bắt đầu xem xét hướng gió, tiếng suối rồi đến mặt trời. Chợt anh nghe phía đông có tiếng bước chân người đang đi đến.

Anh đánh liều đi về hướng đó. Nếu đó đúng là người của lão Davil thì anh chết chắc. Nhưng thật may đó là một lão tiều phu đang vào rừng tìm củi.
Thấy tình trạng của anh và cô như thế lão tiều rất thương. Ông dẫn anh tìm đường ra đến lộ. Và còn đi một đoạn khá xa để gọi ta xi cho anh. Ông ta thật là một người tốt bụng. Dù không biết anh là ai mà vẫn nhiệt tình giúp đỡ anh và cô. Anh không ngờ lại có người chịu giúp người khác vô điều kiện như thế.
Quả thật con người vẫn có kẻ tốt người xấu. Vẫn còn những người với vẻ ngoài đơn sơ mộc mạc nhưng bên trong tấm lòng thì là cả một đại dương lòng nhân ái. Sẳn sàng bỏ cả một buổi làm việc để giúp hai người xa lạ không quen biết. Tấm lòng của ông lão cả vàng bạc vẫn không thể sánh bằng.
Anh đưa cô lên xe trước rồi bước ra tạm biệt ông cụ.
– Bọn cháu thành thật cảm ơn ông. Nhờ ông mà bọn cháu mới thoát khỏi đó. - Khánh Anh lễ phép nói.
– Không có gì đâu. Ta già rồi giúp bọn trẻ được gì thì giúp thôi. - ông cười nhân hậu nói.
– Vâng! Vậy cháu xin phép đi trước. À ông ơi nhà ông ở đâu để bọn cháu đến thăm ạ!
– Nhà ta phía sau ngọn đồi đó. Có rãnh cháu cứ đến chơi. - ông nói rồi chỉ tay về một ngôi nhà sập sệ sau quả đồi mắt ngời sáng.
Rồi Khánh Anh chào tạm biệt ông bước vào xe chạy đến bệnh viện WILL. Bế ngay cô vào phòng cấp cứu.
Mọi người vừa thấy anh chạy vào liền nhận ra anh. Và gọi ngay cho bác sĩ Lưu đến. Vì ông Lưu là bác sĩ thân tính của gia đình anh.
Quay về hiện tại Kim Ngân vẫn nằm đấy không động đậy và không hề hay biết anh đang ngắm nhìn cô nãy giờ. Tay thì vô thức nắm lấy tay cô. Như sợ sẽ tuột mất thứ gì đó rất quan trọng.
Không hiểu sao lúc này anh lại nhìn cô nhiều lâu và kĩ đến thế. Anh nhìn như sợ sẽ không còn cơ hội trông thấy cô nữa. Thì ra là do lời hứa của anh với cô ấy.
Anh hứa sẽ không quan tâm đến ai khác ngoài cô ấy. Nhưng anh vẫn thất hứa để được chăm sóc cô. Rồi anh sợ cô ấy sẽ buồn nên bảo đây là trách nhiệm. Nên khi cô khỏe lại anh sẽ trở về như trước để chờ đợi cô ấy.
Anh khẽ nghiêng người đặt vào trán cô một nụ hôn thật nhẹ. Nhẹ nhàng tựa như làn mây. Nhưng cũng đủ làm cho lòng anh và ai đó thấy hạnh phúc.
– Từ hôm nay tôi sẽ không bên em, bảo vệ em như hôm qua được nữa. Tôi sẽ trở về là tôi. Để chờ đợi cô ấy.
Khánh Anh thì thầm vào tai cô. Đủ để cô và anh nghe rõ. Dù anh biết chắc cô chẳng hề hay biết gì về lời nói cùng nụ hôn ngọt ngào ấy. Nhưng anh vẫn muốn hôn và nói như lần cuối cùng được bên cạnh cô. Và để tiếp tục chuỗi ngày buồn tẻ để đợi cô ấy.
Trong tình yêu đợi chờ là hạnh phúc chăng? Mà sao người ta cứ sẳn sàng khép kín tim mình lại. Để chờ đợi một người có chắc là sẽ quay về không???? Hay sẽ khiến họ ôm nổi hụt hẩng rồi hối hận vì chờ đợi ai đó mà bỏ rơi một người đang yêu mình......
– Anh Khánh Anh!!!
Thiên Vy chạy thẳng vào phòng gọi to. Mắt thì đầm đìa nước mắt chạy vào. Làm anh khẽ giật mình quay người lại. Tay vẫn nắm lấy tay ai đó không buông.
Phía sau Hoàng Duy Lâm Phong Bảo Nam cùng Tuyết My cũng từ từ đẩy nhẹ cửa bước vào.
– Kim Ngân nó sao thế? Nó có bị làm sao không ạ???
Thiên Vy bước vào thấy Kim Ngân nằm bất động lo lắng hỏi Khánh Anh.

– Cô ấy không sao đâu em đừng lo.
Khánh Anh đứng dậy tay lúc này mới bỏ tay Kim Ngân ra. Vổ vai an ủi Thiên Vy.
– Thật không anh? - Thiên Vy rưng rưng nước mắt hỏi anh.
Khánh Anh khẽ gật đầu.
Mọi người đứng bên ngoài nãy giờ đã thấy hết. Từ thái độ ân cần đến cái nắm tay của Khánh Anh dành cho Kim Ngân. Nhìn nhau khó hiểu. Chẳng lẽ Khánh Anh đã chịu mở lòng và không chờ đợi cô ấy nữa sao???
– Tất cả vào đi đứng ngây ra đó làm gì? - Khánh Anh lên tiếng.
Tất cả khẽ giật mình bước đến gần. Rồi im lặng nhìn cô gái nằm trên giường bệnh.
– Tất cả ở đây hết à?
Bác sĩ Lưu từ ngoài bước vào thấy đông đủ liền cất tiếng hỏi.
– A bác sĩ Lưu. Lâu quá không gặp. - Bảo Nam nghe giọng ông liền quay lại vui mừng nói.
– Chào thiếu gia! - ông Lưu cũng tươi cười chào lại.
– Sao đến giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh? - Khánh Anh hỏi.
– Có lẽ do tiểu thư mất máu quá nhiều. Nên mất sức nên chưa tỉnh dậy. - ông giải thích.
– Cô ấy bị sao vậy? - Thiên Vy thắc mắc.
– Cậu Khánh Anh chưa nói với mọi người sao??? - ông hỏi.
Cả 5 người đáp lại bằng cái gật đầu. Rồi quay sang nhìn Khánh Anh.
– Thôi để tôi nói lại bệnh án của tiểu thư cho tất cả nghe. - ông Lưu lên tiếng.
– Không cần đâu. Ông ở đây khám cho cô ấy. Tôi ra ngoài nói cho bọn này nghe được rồi. - Khánh Anh nói rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Sau đó mọi người cũng cất bước theo sau.
– Ông Lưu ông chăm sóc cho bạn tôi nhé! - Thiên Vy dặn dò.

– Vâng tiểu thư cứ yên tâm. - ông cười đáp.
Rồi tất cả bọn họ đều ra ngoài hết. Hai cô y tá mới dám bước vào. Họ khám kĩ càng cho Kim Ngân. Rồi thay băng cùng truyền dịch mới cho cô.
Bên ngoài Khánh Anh tựa người vào lan can sau đó kể rõ tình trạng của Kim Ngân cho mọi người biết.
Thiên Vy nghe xong khóc nức nở. Cô rất thương đứa bạn này. Giờ thấy Kim Ngân như thế làm sao cô không khỏi đau lòng được.
Nhưng cô đâu biết còn một người đau lòng hơn cô. Khi trông thấy Kim Ngân như thế.
– Mọi người ơi! Tiểu thư đã tỉnh lại rồi! - ông Lưu từ phòng bệnh bước ra vui mừng nói.
Tất cả nghe thấy vui mừng lắm. Rồi chạy vào phòng thăm cô.
Cô khẽ mở mắt mơ màng nhìn xung quanh. Chợt cô dừng ánh mắt tại Hoàng Duy Lâm Phong Bảo Nam và Tuyết My. Cô cứ ngở bọn họ là người của lão Davil. Chợt cô khẽ lo sợ, vẻ mặt tái nhạt hẳn đi.
– Cô đừng lo đó là bạn tôi. Không phải người xấu. - Khánh Anh nhận ra vẻ lo sợ trên mặt Kim Ngân nói.
Cô nghe thấy an tâm khẽ nở một nụ cười tươi với tất cả. Mọi người cũng đáp lại cô bằng nụ cười. Chỉ riêng Thiên Vy nãy giờ vẫn khóc mãi không thôi.
– Ơ Thiên Vy Kim Ngân đã tỉnh lại rồi sao em cứ khóc mãi thế??? - Bảo Nam thấy vậy liền trêu Thiên Vy. - Mít ước thật. - Bảo Nam phán một câu xanh "rờn" làm Thiên Vy ngượng đỏ mặt.
Cô không nhân nhượng đấm thẳng vào bụng anh một cú như trời giáng. Anh nằm lăn ra sàn. Làm mọi người cười phì vì hai người.
– Ơ....o...- Kim Ngân định nói gì đó nhưng không phát thành liền quay sang nhìn Khánh Anh lo sợ.
– Cô không sao đâu. Chỉ là không nói chuyện được vài hôm thôi. À mà vai phải cũng không được cử động nữa. - Khánh Anh bình thản nói đều đều.
Chợt anh nhớ đến từ "không nói chuyện" được khẽ cười gian xảo. Cô như thế sẽ không còn cải lại anh được nữa. Anh nói gì cô phải nghe cái đấy. Vậy là do có dịp trả đũa lại cô rồi.
Cô nghe thế liền xụ mặt rầu rĩ. Cô mà không nói chuyện được vài hôm chắc cô buồn đến chết được. Liền nhăn nhó mặt méo xẹo trông vô cùng đáng yêu. Khiến cho Lâm Phong phải chú ý đến rồi khẽ cười vì khuôn mặt đáng yêu của cô.
– Chào em, chị là Tuyết My. Nói chuyện nãy giờ vẫn chưa giới thiệu. Chị là chị của Thiên Vy. Còn đây là Hoàng Duy, Bảo Nam và Lâm Phong. - Tuyết My cười thân thiện với cô.
Cô cũng khẽ cúi đầu chào tất cả. Miệng nở nụ cười tỏa nắng làm tim ai đó khẽ rung động. Cô rất muốn nói chuyện rồi chào họ. Nhưng cô không tài nào phát ra tiếng được.
Nhìn kĩ cô mới thấy Tuyết My đẹp thật. Một vẻ đẹp sắc sảo mặn mà khiến người đối diện ngắm mãi không chán. Cả Hoàng Duy rồi Bảo Nam cũng thế. Họ rất ư là đẹp trai. Từ khuôn mặt đến thân hình đều không có chổ nào chê. Hoàng Duy thì có vẻ đẹp khá lag nghiêm nghị chính chắn. Nhưng có một chút gì đó khá giống Thiên Vy. Chẳng lẽ hai người họ có quan hệ gì sao? Còn Bảo Nam thì ngược lại hẳn. Anh sở hữu một khuôn mặt khá baby, có vẻ lãng tử lắm. Theo cô thấy thái độ và hành động của Bảo Nam và Thiên Vy thì hai người họ có lẽ là một đôi.
Nhìn sang chàng trai đứng cạnh Khánh Anh. Hình như anh ta là Lâm Phong. Cái tên này cô đã nghe Khánh Anh nhắc đến vài lần nên cũng có ấn tượng. Lâm Phong thấy Kim Ngân nhìn anh khẽ mỉm cười với cô. Khiến cô ngại cúi mặt xuống không dám nhìn anh nữa.
Phải nói nụ cười của anh đẹp làm sao! Đẹp đến ngây ngất. Nó mang lại cảm giác ấm áp đến lạ thường. Hoàn toàn trái ngược với Khánh Anh và chưa bao giờ cô thấy Khánh Anh cười thật sự. Không biết nó có đẹp như vậy không? Lâm Phong như ánh mặt trời ấm áp còn Khánh thì như tảng băng Bắc cực lạnh đến thấu xương. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy thích bên "tảng băng" ấy hơn. Có lẽ những gì xa vời khó với tới sẽ hấp dẫn ta hơn.
– Ê Kim Ngân cậu có sao không? Vai cậu sao rồi còn đau không tớ lo cho cậu quá!!!
Thiên Vy nãy giờ lo xử tội Bảo Nam quên mất Kim Ngân. Giờ nghe Tuyết My nhắc đến cô mới nhớ chạy lại hỏi han đứa bạn thân.
Kim Ngân cười khổ nhìn Thiên Vy khẽ lắc đầu. Giờ cô có nói được gì đâu. Chỉ lắc đầu hay gật đầu mà thôi. Sao cô khổ đến thế này? Cô thầm nghĩ rồi cười nhạo bản thân.
– Mọi người ở đây chăm sóc cô ấy. Tớ đi đây có việc. - Khánh Anh nói rồi bước ra khỏi phòng.
– Tớ với Bảo Nam đi cùng cậu. Còn Lâm Phong cậu ở đây với Kim Ngân nhé.

Hoàng Duy đuổi theo Khánh Anh nói. Có lẽ anh biết Khánh Anh đi đâu và anh cùng Bảo Nam có thể giúp cho anh được việc này.
Khánh Anh quay người lại khẽ gật đầu rồi sau đó cùng hai người kia đi mất. Chẳng một lời từ biệt với Kim Ngân. Làm cô khá hụt hẩng. Anh lại lạnh lùng như thế. Sao anh cứ liên tục thay đổi làm cô chẳng biết cảm giác của mình là gì? Cô ngộ nhận hay là sự thật???
– Hêy đang nghĩ gì đó??? - Thiên Vy thấy Kim Ngân ngây người ra nhìn cánh cửa lay khẽ người cô.
Cô giật mình lắc đầu lia lịa. Tay quơ loạn xạ phía trước làm tất cả phì cười.
– Ý tớ quên mày bị câm. - Thiên Vy cười hí hửng nói.
Kim Ngân nghe thấy tặng ngay cho cô cái nhìn không mấy thiện cảm. Rồi xụ mặt xuống chán nản.
– Vy đừng chọc Ngân nữa. Kim Ngân em đói chưa? Chị với Thiên Vy đi mua gì cho em ăn nha! - Tuyết My dịu dàng nói.
Kim Ngân sợ làm phiền Tuyết My nên khẽ lắc đầu từ chối. Mặc dù bụng cô cũng khá đói. Đã hai hôm rồi cô chẳng có gì cho vào bụng.
– Ngại gì? Để tớ đi mua cho. - Thiên Vy như nhận ra suy nghĩ của cô liền nói.
– Em với Tuyết My ở đây đi. Anh đi mua cho. - Lâm Phong chợt nói.
– Anh là con trai biết gì mà mua. Với lại anh mà xuống dưới chắc đến mai mới lên ý. - Thiên Vy nói.
Khi nghe Thiên Vy nói thế Kim Ngân khó hiểu nghiêng đầu nhìn cô.
– Không hiểu à??? - Thiên Vy hỏi.
Kim Ngân gật đầu lia lịa.
– Thì gái bao vây anh ấy. Đến mai mới thoát được ý mà. - Thiên Vy giải thích xong cười khúc khích.
Kim Ngân và Tuyết My cũng cười theo.
– Vậy hai người đi mua đi. - Lâm Phong nói ngăn tiếng cười của ba cô gái lại.
Rồi Tuyết My cùng Thiên Vy đi ra khỏi phòng. Để lại Kim Ngân và Lâm Phong ở đấy. Tuy cô và Lâm Phong mới gặp nhưng đã có thiện cảm về đối phương.
Cô ngồi đấy tay vấu vào vạt áo chán nản. Giờ cô làm gì cũng không được đến nói cũng không xong. Chỉ cần cử động mạnh là vết thương sẽ hở ra ngay. Cô thở dài chán chường. Chưa bao giờ cô thấy buồn chán như thế. Ở đây cùng Lâm Phong nhưng chẳng nói gì được. Chẳng khác nào đang ở một mình. Cứ như thế này chắc cô chết mất.
Lâm Phong nãy giờ ngồi đối diện cô. Đã thấy hết mọi hành động của cô. Khẽ mỉm cười vì tính trẻ con của cô. Anh đã từng gặp nhiều cô gái xinh hơn cô nhiều. Nhưng chưa ai để lại ấn tượng với anh nhiều như cô. Anh ấn tượng ban đầu qua lời kể của Thiên Vy vì chuyện cô dám đối đầu với Khánh Anh. Thường thì những cô gái khác gặp Khánh Anh sẽ tìm cách ve vảng làm quen. Họa chăng có nói chuyện với anh đều phụ tùng mọi mệnh lệnh anh đưa ra. Chẳng dám chống lại.
Nhưng Kim Ngân thì ngược lại. Cô không như những người kia. Cô dũng cảm dám chống lại anh. Rồi còn cải lại anh đến việc chơi xỏ anh cô cũng làm. Quả thật một cô gái đặc biệt. Rồi giờ đến việc cô bị trúng đạn mất máu khá nhiều nhưng vẫn kiên cường vượt qua. Chẳng một câu than vãn. Nhưng chỉ vì không được nói chuyện lại xụ mặt xuống buồn bã. Làm Lâm Phong càng ấn tượng hơn. Vừa trẻ con, bướng bỉnh, kiên cường.
– Em chán lắm hả??? - Lâm Phong lên tiếng hỏi.
Kim Ngân nghe thế ngước mặt lên bí xị nhìn anh gật đầu. Khiến anh phải cười vù bộ dạng của cô lúc này.
– Đợi anh tí nha!!! - anh nháy mắt cười bí hiểm rồi đi ra khỏi phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận