Hôm đó ở trên xe hai người thực ra cũng không có “dây dưa” quá lâu, Diệp Duy Chi vội vàng đến công ty tăng ca, hẹn Tô Nhạc ngày mai anh sẽ tới đón, sau khi đưa Tô Nhạc về nhà, Diệp Duy Chi cũng liền quay xe về công ty.
Ngày hôm sau đã là Giáng sinh, trên đường càng lúc càng có không khí của ngày lễ, mặc dù không được nghỉ, nhưng cũng không thể nào giảm bớt việc nghỉ Lễ nhiệt tình của mọi người.
“Nhạc Nhạc, hôm nay công ty anh tổ chức tiệc Giáng sinh, em tới tham gia không?” Diệp Duy Chi đến đón Tô Nhạc đến Sweet, hiện tại hai người đang ở trong xe.
“Liệu công ty anh có nói gì không? Em cũng không phải là nhân viên của công ty.” Tô Nhạc có chút bận tâm, dù sao Diệp Duy Chi cũng là Giám đốc.
“Không có việc gì, căn bản đây cũng là một dịp cho mọi người vui chơi gặp gỡ, chỉ có nhân viên của công ty và một ít đối tác, nếu như bọn họ có hỏi, anh sẽ nói em là người yêu anh là được, Nhạc Nhạc, anh muốn nói cho em biết rằng, quan hệ của chúng ta, không phải là không thể công khai, chỉ là anh không muốn em phải rước lấy những phiền toái không cần thiết.”
“Em biết mà Diệp đại ca, nhưng em đi như vậy, có cần chuẩn bị gì không?” Tô Nhạc đương nhiên biết tấm lòng của Diệp Duy Chi, tuy rằng trước đây sau khi biết bản thân là đồng tính luyến ái, chưa từng nghĩ tới mình có thể quang minh chính đại yêu thương một ai.
“Không cần, ngày hôm nay anh sẽ không đến uống trà, buổi tối sau khi em xong việc anh tới đón em.”
“Diệp đại ca, anh…” Kỳ thực cậu muốn hỏi, trước đây Diệp Duy Chi có thể mỗi ngày kiên trì đến Sweet uống trà chiều, như thế nào từ khi ở cùng với mình một chỗ lại luôn luôn không tới, mặc dù nguyên nhân phần lớn là vì mình, chả nhẽ trước đây anh ấy mỗi ngày không có việc bận, không có việc làm anh ấy không đi được?
“Em là muốn hỏi anh, trước đây mỗi ngày đều đến, hiện tại như thế nào động một chút là không đi?” Nhìn ra được suy nghĩ của đứa nhỏ, Diệp Duy Chi cầm lấy tay Tô Nhạc kéo qua.
“Làm sao anh biết?” Điều đó cũng có thể nhìn ra sao?
“Ha ha ha… Em không biết sao? Em đang suy nghĩ gì cũng viết hết lên trên mặt, đáp án của vấn đề này tạm thời giữ bí mật, sau này có cơ hội sẽ nói cho em biết.” Diệp Duy Chi vuốt dọc sống mũi Tô Nhạc, “Đi làm thôi, hôm nay chính là ngày em nhậm chức mà.”
“A!” Lúc này Tô Nhạc mới nhớ tới, từ hôm nay trở đi mình chính là ông chủ, liền có chút khẩn trương.
“Bảo bối của anh là giỏi nhất, cứ làm những gì mình muốn làm, tin tưởng chính mình, được không?” Nói xong khẽ hôn nhẹ vào môi Tô Nhạc, cổ vũ cậu.
Tô Nhạc đáp trả lại anh một chút rồi xuống xe, đi vào Sweet. Diệp Duy Chi cũng lái xe vào khu vực đậu dưới hầm.
Đường Ngữ đương nhiên hết sức ủng hộ Tô Nhạc, chính cô nhận công việc này hoàn toàn là vì ưa thích bánh ngọt, không có quá quan tâm về tiền bạc, người làm theo giờ kia cũng ủng hộ Tô Nhạc, nói bản thân cũng học việc là chính, cũng không làm việc vì tiền lương, cho nên, Tô Nhạc rốt cục yên lòng, hết sức chuyên chú nghiên cứu sản phẩm mới, đem những ý tưởng trước đây mình nghĩ ra thực hiện, ngày mai là lễ Giáng Sinh, có thể làm bánh ngọt với chủ đề Giáng Sinh, tuy rằng thời gian có phần ít, nhưng cũng may bình thường cậu cũng thích loay hoay thử làm này nọ, trong lòng lại nghĩ, chắc sẽ kịp thôi.
Cả ngày Tô Nhạc đều ở trong phòng bếp, sau khi làm xong bánh ngọt cho ngày mai, nhìn xuống điện thoại, đã qua năm giờ, nghĩ đến việc tối nay tham gia tiệc tối của công ty anh, không khỏi có chút khẩn trương.
“Tô Nhạc, hôm nay tan tầm sớm một chút nha, chị với bạn trai có hẹn đi ăn cơm tối.” Đường Ngữ từ bên ngoài đi tới, vẻ mặt thỉnh cầu nhìn Tô Nhạc.
“Vậy cũng được, em hôm nay cũng phải về sớm có việc, tiểu Trần chắc cũng có hẹn với người yêu, để quầy thu tiền với mấy thứ kia em thu dọn một chút là được, mọi người cứ đi trước đi.” Tô Nhạc sảng khoái đáp ứng nói.
Chờ mọi người đi hết, Tô Nhạc mới bắt đầu thu dọn bàn ghế, đem bánh ngọt đã làm xong để trong tủ lạnh, suy nghĩ một chút, lấy một cái bánh bỏ vào trong hộp, tối nay đưa cho Diệp Duy Chi.
“Nhạc Nhạc.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Diệp Duy Chi.
“Diệp đại ca, anh đến rồi.” Tô Nhạc đang trang trí bánh ngọt, ngẩng đầu nhìn Diệp Duy Chi. Anh đi tới, ở trên trán Tô Nhạc khẽ hôn một cái.
“Đi thôi, dẫn em tới một nơi.” Nói xong dắt tay Tô Nhạc đi tới cửa, “Đây là cái gì?” Anh cúi đầu chú ý tới cái hộp trong tay Tô Nhạc.
“Đây là bánh ngọt em mới làm hôm nay, chuẩn bị bán cho Giáng Sinh ngày mai.” Tô Nhạc giơ hộp lên cho Diệp Duy Chi nhìn một chút, “Muốn cho anh nếm thử xem, cho nên lấy về một cái.”
“Được, Nhạc Nhạc làm, anh đương nhiên là muốn ăn.” Nói xong hướng Tô Nhạc cưng chiều nở nụ cười.
Hai người đóng cửa Sweet, xe của Diệp Duy Chi đỗ ở trước cửa, đã nói trước với Tô Nhạc sẽ đưa cậu tới một nơi.
Diệp Duy Chi đưa Tô Nhạc tới một tiệm quần áo, Tô Nhạc ghi nhớ logo ở trên cửa, hình như là một hãng hang rất đắt tiền, hai người đi vào, đã có nhân viên tới tiếp đón.
“Diệp tiên sinh, anh tới đến lấy y phục đã đặt trước sao?”
“Đúng vậy.” Diệp Duy Chi gật đầu, quay đầu nói với Tô Nhạc: “Nhạc Nhạc, em theo họ đi thay quần áo đi.”
“Diệp đại ca…” Quần áo nơi này khẳng định đều rất đắt, biểu tình Tô Nhạc có chút chần chờ.
“Nhạc Nhạc, không nhớ những gì anh đã nói với em sao?” Diệp Duy Chi ôm bả vai Tô Nhạc, nhìn vào mắt cậu.
Nghe Diệp Duy Chi nói, Tô Nhạc cũng ngoan ngoãn theo nhân viên cửa hàng đi vào thử quần áo.
Đại khái mười lăm phút sau, Tô Nhạc đi ra, là một bộ đồ tây màu trắng, màu trắng ưu nhã thuần khiết, rất khác với những bộ quần áo khác, phần cổ ở giữa hơi lộ ra, mặc dù không có số đo trước, nhưng khi mặc vào lại rất vừa người. Tô Nhạc chưa từng mặc qua đồ tây, giờ lại ở trước mặt nhiều người như vậy, lại có chút lo lắng, cẩn thận len lén liếc nhìn phản ứng của Diệp Duy Chi.
Diệp Duy Chi đang giật mình thì phục hồi lại tinh thần, đến bên cạnh Tô Nhạc, thân mật vòng qua ôm hông cậu, ghé vào bên tai cậu nhẹ nhàng nói rằng: “Bảo bối, em thật đẹp.” Đứa nhỏ mắc cỡ vội vàng tránh khỏi bao vây của Diệp Duy Chi, Diệp Duy Chi nhìn ở trong mắt, bảo bối của anh sạch sẽ như vậy, còn tản ra khí tức mê người, như làn gió lạnh thổi bay hơi nóng tháng sáu, gột rửa trái tim con người.
Đến khi rời khỏi cửa hàng quần áo lên xe, Tô Nhạc mới chú ý tới Diệp Duy Chi cũng đã thay đổi một bộ tây trang mới, vẫn là màu đen, so với mình nhẹ nhàng khoan khoái, y phục của anh lại sinh ra một chút xa hoa lại khiêm tốn, khuy tay áo tinh xảo, cùng một loạt với khuy áo ở cổ, mỗi một chi tiết đều phù hợp, đem khí thế lạnh lùng của Diệp Duy Chi biểu hiện vô cùng rõ ràng, Tô Nhạc không thể không thừa nhận, Diệp đại ca không cười giống như trước đây, làm cho người khác không dám tới gần, nhưng khi anh ấy nhìn mình, trong ánh mắt của anh hiện lên sự ôn nhu như hồ nước trong veo, nụ cười đầy cưng chiều, sẽ luôn khiến tim cậu không tự chủ được đập nhanh.
Công ty nhà họ Diệp.
Bánh ngọt trong tay Tô Nhạc đã bị Diệp Duy Chi cầm ở trong tay, tay kia nắm lấy tay Tô Nhạc, vốn dĩ Tô Nhạc không muốn dùng phương thức này mà xuất hiện, nhưng Diệp Duy Chi cứ kiên trì như vậy làm cho cậu thấy vô cùng ngọt ngào, cũng sẽ không để ý ánh mắt của người khác, đem tay giao cho Diệp Duy Chi, bước vào đại sảnh tổ chức tiệc tối.
“Giám đốc.” Vicky trong khi đang chỉ huy bố trí hiện trường thấy Giám đốc đi tới, kêu một tiếng nghênh đón, một bên tận lực che giấu sự giật mình khi nhìn thấy trong tay Giám đốc cầm một hộp bánh màu hồng, tay kia đang nắm lấy tay một cậu bé đáng yêu, trên mặt vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp.
“Ừ, cô cầm cái này đặt vào tủ lạnh.” Vừa nói vừa đưa bánh ngọt cho Vicky, “Bố trí thế nào? Hôm nay bên đối tác cũng tới tham dự, chuẩn bị xong chưa?”
“Đang mau chóng chuẩn bị xong thưa Giám đốc.” Vicky tiếp nhận hộp, trong lòng không ngừng được nhiều chuyện. Lẽ nào đây là quà tặng của người yêu Giám đốc đưa cho cô?
“Ừ.” Gật đầu, mang theo Tô Nhạc ngồi xuống ghế xung quanh đại sảnh. Nhân viên vẫn còn vội vàng làm việc ở một bên, thấy Giám đốc nhà mình dắt tay một người con trai tiến đến, dáng vẻ của cậu rất đáng yêu, ngẫm lại tin đồn Giám đốc là gay, các nhân viên nữ chỉ có thể trong lòng lặng lẽ vì mình mà mặc niệm, quả thực đó là sự thật, lại ở một bên âm thầm đánh giá khẩu vị của Giám đốc, là thiếu niên thanh thuần a.
Nói chung, Diệp Duy Chi trong lòng ngoại trừ Tô Nhạc ra cái gì cũng không quan tâm, mặt khác trong lòng mọi người đều sôi trào tò mò, còn Tô Nhạc lại rất xấu hổ.
“Nhạc Nhạc, có muốn ăn gì không, anh đi lấy cho?” Diệp Duy Chi vỗ vỗ đầu Tô Nhạc, không hề biết biểu tình của anh lúc này đã chọt đui mù ánh mắt của bao nhiêu người.
“Giờ em chưa muốn ăn, để lát nữa đi.”
“Lúc nữa em muốn ăn gì thì cứ đến bàn bên cạnh, chắc anh sẽ không bên cạnh em được, khi nào xong việc sẽ qua chỗ em.”
“Ưm, em biết rồi.”
Hai người lại nói chuyện một lúc, tiệc tối đã bắt đầu, lần lượt có vài người đến cần Diệp Duy Chi ra tiếp đón, Diệp Duy Chi hôn vào môi Tô Nhạc một cái, liền rời đi tiếp khách.
Tô Nhạc nhìn xung quanh vài lần, hình như hai bên trái phải cũng không thấy ai, lúc này mới yên lòng lại. Cảm nhận một chút, cảm thấy có hơi đói bụng, thấy bên kia trên bàn dài bày rất nhiều đồ ăn, cậu liền đi qua lấy một ít đồ rồi trở về chỗ ngồi.
Ừm, bánh ngọt nơi này ăn cũng thật ngon. Tô Nhạc nghĩ như vậy, ánh mắt cậu lại tìm kiếm thân ảnh Diệp Duy Chi trong đại sảnh, quả nhiên, xung quanh có rất nhiều người vây lấy trung tâm là anh. Người đàn ông ấy vóc dáng cao lớn ở trong một đám người không hề bị lu mờ mà còn trở nên đặc biệt nổi bật, không giống với thời gian khi hai người ở cạnh nhau, trên miệng vẫn nở nụ cười, ánh mắt vẫn như cũ lạnh như băng, nhưng trong mỗi động tác giơ tay nhấc chân của anh đều mang theo cảm giác nghiêm nghị, bưng ly rượu, đang nói gì đó.
Tô Nhạc nghĩ cuộc sống gần đây của mình thật sự rất kỳ diệu, hai mươi mốt năm trước đây dường như là để chuẩn bị mọi thứ cho hiện tại, vậy mà ông trời lại đem người đàn ông ấy đến bên cạnh mình, chính mình khi đó cẩn thận từng li từng tí mà thích anh, về sau khi biết anh cũng thích mình, loại kích động này tựa hồ không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, anh ôn nhu, tựa như một hồ nước bình lặng, khiến cho cậu càng ngày càng lún sâu. Cậu biết, khoảng cách giữa mình và anh là rất xa, từ thân phận, địa vị, sự nghiệp, người đàn ông này đều như ở trên cao, tuy rằng bình thường cậu sẽ không cảm thấy khó chịu, nhưng thật sâu trong lòng Tô Nhạc cũng hiểu được, nếu muốn cậu và anh vĩnh viễn cùng một chỗ, chính cậu còn phải càng thêm nỗ lực cố gắng. Hãy nhìn xem, Diệp Duy Chi khi đứng cạnh những người đó, họ đều là doanh nhân thành đạt, đàn ông thì phong độ tiêu sái, phụ nữ thì trang nhã, xinh đẹp động lòng người.
“Tô Nhạc?”
Một tiếng gọi cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Tô Nhạc, cậu ngẩng đầu lên thấy được Trử Sở lần trước gặp ở nhà ông chủ.
“Đúng là cậu rồi, tôi đứng nhìn từ xa còn tưởng rằng nhận nhầm, sao cậu lại có mặt ở đây?” Trử Sở thấy mình không nhận nhầm người, thẳng thắn ngồi xuống bên cạnh Tô Nhạc.
“Trử Sở.” Tô Nhạc không trả lời nguyên nhân vì sao mình tới đây, chỉ đơn giản chào một tiếng.
“À, tôi cùng cha tôi đến tham gia tiệc tối của công ty nhà họ Diệp, cha tôi đang cùng Giám đốc nói chuyện, tôi thấy buồn chán liền đi xung quanh một chút, không ngờ lại nhìn thấy cậu.” Trử Sở tựa hồ không cảm thấy Tô Nhạc lãnh đạm, vẫn như cũ nhiệt tình nói chuyện của mình.
Kỳ thực Tô Nhạc cũng không phải không thích Trử Sở, chỉ là bình thường cậu cũng không tỏ ra quá nhiệt tình với người khác, không thể làm gì khác hơn ngoài việc nói: “Vậy sao? Nếu anh thấy nhàm chán thì có thể nếm thử chút đồ ăn ở đây, tôi thấy cũng không tệ đâu.”
Trử Sở nghe vậy cũng đi lấy đồ ăn, lúc trở lại vẫn như cũ ngồi cạnh Tô Nhạc.
“Ừm, quả thật không tệ. Ngày hôm nay là ngày đầu tiên cậu tiếp quản Sweet, cảm thấy thế nào?”
“Cũng tạm được, tất cả mọi người đều ủng hộ, chỉ là hôm nay là Giáng sinh nên tôi để cho bọn họ về trước.” Thấy Trử Sở hỏi chuyện về Sweet, Tô Nhạc cũng không tiện tỏ ra lạnh nhạt, nghiêm túc trả lời Trử Sở.
“Từ từ mọi chuyện sẽ ổn, nếu có vấn đề gì có thể tới tìm tôi, chú Bạch coi cậu như con của mình, chú Bạch và nhà tôi thân nhau từ lâu rồi, cậu cũng không cần ngượng ngùng.”
“Ông chủ quả thật đối với tôi rất tốt.” Tô Nhạc cũng không có ý định có chuyện gì cũng làm phiền Trử Sở, cũng không có nói tiếp.
“Được rồi, cậu lưu số điện thoại của tôi đi, ngày hôm đó vội vàng quá nên quên mất.” Trử Sở đặt đồ ăn lên bàn, lấy ra điện thoại.
Tô Nhạc cũng lấy điện thoại của mình ra, nhập số điện thoại của Trử Sở, gọi cho Trử Sở để anh ta lưu vào.
Sau khi nói chuyện ngược lại cũng hòa hợp, vẫn là Trử Sở hỏi, Tô Nhạc trả lời, hai người nói rất nhiều chuyện, trong thời gian trò chuyện nói về vài vấn đề mà Tô Nhạc yêu thích, Tô Nhạc cũng dần thả lỏng, nghe được ít chuyện vui của các vùng miền cũng sẽ cười.
“Tô Nhạc, cậu cười lên thật đẹp.” Trử Sở nhìn ngây người, đột nhiên nói một câu như vậy, khiến cho Tô Nhạc có chút xấu hổ, không biết nói cái gì.
“Nhạc Nhạc.” Âm thanh của Diệp Duy Chi truyền đến.
Tô Nhạc ngẩng đầu, đã thấy Diệp Duy Chi đi tới trước mặt, thở phào nhẹ nhõm kêu một tiếng “Diệp đại ca.”
Diệp Duy Chi nhìn thoáng qua Trử Sở bên cạnh, cũng không có chào hỏi, nhưng thật ra Tô Nhạc đã thay đối phương giới thiệu.
“Xin chào, Giám đốc Diệp.” Trử Sở đứng lên, hướng Diệp Duy Chi vươn tay.
“Xin chào.” Anh biết người trước mắt này, con trai thứ hai gia đình nhà họ Trử, nghe nói sau này sẽ thừa kế cơ nghiệp gia đình, anh chỉ mới gặp cha anh ta, sao anh ta lại biết Tô Nhạc? Vừa nhìn qua, bọn họ trò chuyện dường như rất vui vẻ. Anh cũng không có truy vấn, sau khi chào hỏi xong, liền ôm vai Tô Nhạc vô cùng thân thiết hỏi cậu đã ăn gì chưa? Lại không có ăn no, hoàn toàn không để ý đến ý kiến gì của Trử Sở.
Tô Nhạc cũng vừa nhìn thấy Diệp Duy Chi là liền quên hết mọi thứ, đem tình huống của mình kể lại cho Diệp Duy Chi.
Trử Sở nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người, cười khổ nghĩ, hóa ra ngày hôm đó Tô Nhạc nói đã có bạn trai lại là Diệp Duy Chi, chà, thực sự là đối thủ mạnh.
Nhà của Diệp Duy Chi
Tiệc tối còn chưa kết thúc, Diệp Duy Chi đã đưa Tô Nhạc rời đi, có được sự đồng ý của Tô Nhạc, hai người về nhà của Diệp Duy Chi.
Lần thứ hai Tô Nhạc tới đây, thân phận lại hoàn toàn khác nhau, không khỏi cảm thán thay đổi thực sự là quá nhanh.
“Nhạc Nhạc, đang suy nghĩ gì vậy?” Diệp Duy Chi vào phòng bếp đem bánh Tô Nhạc làm cho mình bỏ vào đĩa, đi ra liền thấy Tô Nhạc đưa lưng về phía mình hình như đang ngẩn người, đặt bánh ngọt xuống bàn, từ phía sau ôm lấy hông Tô Nhạc, đặt cằm mình lên vai cậu.
Tô Nhạc đầu tiên là ngẩn ra, lúc sau liền đem toàn bộ trọng lượng cơ thể giao cho Diệp Duy Chi.
“Em đang nghĩ, mọi việc thay đổi thật nhanh, lần trước em đến chúng ta chưa là gì của nhau, vậy mà bây giờ đã…”
“Đã cái gì? Hửm?” Tô Nhạc xấu hổ không nói nên lời, Diệp Duy Chi lại giở ý xấu ở tai Tô Nhạc thổi một hơi, khiến cho Tô Nhạc run nhè nhẹ một chút.
“Đã, đã là người yêu.” Bị Diệp Duy Chi trêu đùa khiến cho gương mặt nóng lên, sợ anh còn làm gì đó nữa, cậu liền vội vàng nói ra khỏi miệng.
“Ha ha, đúng vậy, Nhạc Nhạc, giờ anh đã là bạn trai của em.”
Nói xong ở trên cổ Tô Nhạc khẽ hôn một cái.
“Được rồi, chúng ta tới nếm thử bánh Nhạc Nhạc làm thôi.” Diệp Duy Chi kéo Tô Nhạc ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng không có tính ăn.
“Diệp đại ca, anh không phải là muốn ăn sao?”
“Đúng vậy, anh là muốn ăn a.” Hình dạng một bộ đương nhiên.
“Vậy sao anh không ăn?” Đứa nhỏ đơn thuần hỏi, hoàn toàn không có cảm giác đang tiến vào bẫy của anh.
“Tối hôm nay chả ăn được gì, cánh tay mỏi quá không nhấc lên được.” Giọng nói rất bình thản, không có làm nũng, chỉ là tỏ ra có chút thương cảm.
Diệp đại ca đây là muốn để mình đút cho anh ấy ăn sao? Tô Nhạc nghĩ.
“Nhạc Nhạc, em đút cho anh đi.”
Quả nhiên, Tô Nhạc ngoại trừ mẹ mình, chưa từng đút cho bất cứ ai ăn cái gì, nói chi là anh.
“Nhạc Nhạc, đút cho anh ăn đi.” Thấy Tô Nhạc còn đang chần chờ, Diệp Duy Chi lại nói một tiếng.
Tô Nhạc cầm lấy một cái dĩa, sắn một miếng, cẩn thận đút vào miệng Diệp Duy chi. Quả nhiên, người yêu đút cho có khác, bánh càng thêm ngọt. Diệp Duy Chi thỏa mãn nở nụ cười, khiến Tô Nhạc ngồi đối diện không khỏi giật mình. Diệp đại ca hình như đang rất hạnh phúc.
“Diệp đại ca, ăn ngon không?”
“Ngon, hình như có chút chua, em bỏ thêm thứ gì đặc biệt sao?” Biết đứa nhỏ có cách làm mới.
“Bỏ thêm chút táo gai, có phải quá chua rồi không?”
“Không đâu, chua chua ngọt ngọt, vị ngọt khá nhiều, nhưng vị chua lại chung hòa vị ngọt khiến bánh thanh hơn, ăn rất ngon.”
“Vậy là tốt rồi.” Tâm trạng Tô Nhạc lập tức an tâm.
“Đã có tên chưa?”
“Em định gọi nó là bánh phô mai cherry-apple với mâm xôi, dùng tên của mâm xôi và quả táo gai, quả táo gai còn có tên riêng khác là cây cam đường, phô mai còn có ý nghĩa là tình yêu ngọt ngào, sở dĩ làm phô mai, vừa vặn phù hợp với không khí ngày mai ngọt ngào hạnh phúc.” Tô Nhạc rất nghiêm túc giải thích.
“Phô mai tượng trưng cho tình yêu ngọt ngào sao? Vậy những loại bánh khác đều có ý nghĩa?”
“Ưm, có a, như Cappuchino có nghĩa là ‘chờ đợi’, Caramel Machiato có nghĩa là ‘đóng dấu’, Brownie có nghĩa là ‘sai lầm vô tâm’, anh thích ăn bánh mousse trà xanh, tượng trưng cho mối tình đầu ngây ngô và ngọt ngào.” Dựa vào ấn tượng, Tô Nhạc nói ý nghĩa của những món bánh đặc thù.
“Còn Tiramisu?”
“A, để em nghĩ, ừm… Tiramisu có nghĩa là ‘hãy nhặt em lên’, nó còn có một câu chuyện rất đẹp nữa.”
“Câu chuyện gì?”
Tô Nhạc nghiêm túc kể cho Diệp Duy Chi về câu chuyện đó, hoàn toàn không chú ý từ lúc nào anh đã vòng qua bàn, ngồi bên cạnh mình.
“Vậy lúc đó em giới thiệu Tiramisu cho anh là muốn anh nhặt em luôn rồi sao? Hóa ra em đã muốn anh trở thành bạn trai em từ lâu rồi a.” Biết quá rõ tâm tư của Tô Nhạc rồi, nhưng hết lần này tới lần khác Diệp Duy Chi đều muốn trêu chọc cậu một chút, nhìn thấy bộ dáng gấp gáp xấu hổ của cậu, còn nâng cậu lên đặt lên chân anh ngồi.
“Không có, khi đó em đâu có nghĩ nhiều như vậy chứ.” Tô Nhạc giãy dụa muốn xuống, khi đó đúng là cậu đã thích anh rồi, nhưng hoàn toàn không có ý nghĩ như vậy.
“Hóa ra Nhạc Nhạc không thích anh sao? Không muốn anh đưa em đi?”
“Em thích anh là thật, thế nhưng, thế nhưng lúc đó giới thiệu cho anh Tiramisu, em cũng không ngờ chúng ta lại ở bên nhau thế này.”
“Nói như vậy, khi đó em đã thích anh, trách không được khẩn trương như vậy, bảo bối, anh cũng yêu em, anh sẽ dẫn em đi, đi vào thế giới của anh, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.” Đáp án đúng như dự đoán của anh, còn không quên đối với Tô Nhạc đùa giỡn một phen.
Suy nghĩ của tác giả: Ngọt ngào ấm áp là chuyện nhỏ, sự nghiệp của Tô Nhạc vừa mới bắt đầu, con đường sau này còn rất dài. Tình địch thường lui tới, tuy rằng tạm thời không có lực sát thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...