Hạnh Phúc Bất Thị Tình Ca

Định để ngày mai mới post cơ mà thế thì muộn quá, mà tối nay còn đi quẩy tân sinh viên lúc về sợ nằm lăn ra ngủ, nên post luôn bây giờ.

Với cả nhân lúc tuần này còn rảnh cuối tuần sẽ post thêm 1 chương nữa nha:3 sang tuần sau bắt đầu đi học rồi nhưng sẽ cố gắng 1 tuần 3 chương cho mọi ngườiAnw, đọc truyện thôi nào:v

Ngày hôm đó Tô Nhạc kiên cường rời khỏi nhà Diệp Duy Chi, lúc lên xe buýt may mắn có chỗ ngồi, đến bệnh viện rồi lại không tránh khỏi bị dì Lý nhắc nhở một lúc, còn bị bà bắt đi khám gấp, bắt cầm đầy đủ thuốc cao và các thứ xong mới cho về nhà. Ngày thứ hai thức dậy chân đã bớt sưng, nhưng xuống giường đi lại còn có chút đau, vừa lúc Tô Nhạc được nghỉ một ngày, nên cũng không ra ngoài, ở nhà cả ngày làm bánh ngọt theo các đơn đặt hàng, còn thời gian thì lên mạng tìm hiểu một chút về cách quản lý cửa hàng, tuy rằng có thể hỏi thêm ông chủ, nhưng Tô Nhạc còn muốn tự mình tìm hiểu trước, nên đặt mua trên mạng một ít sách.

Đến buổi tối, cậu gọi điện cho dì Lý, hỏi bà một chút tình huống của mẹ cậu, nói với bà hôm nay cậu sẽ không tới, để phòng nếu chân đau quá ngày mai không đi làm được.

Cả ngày hôm nay không ăn gì, nên nửa đêm Tô Nhạc có chút đói bụng, trong nhà dù còn thức ăn, nhưng lúc này có muốn làm cũng không kịp, đành phải khoác tạm cái áo, đến siêu thị ở đầu phố mua vài món đồ.

Sau khi mua xong, Tô Nhạc trở về nhà, trên đường không có ai, đèn đường có mấy cái bị hỏng, xung quanh rất tối, lúc nãy ra ngoài chỉ nghĩ đến việc mua đồ ăn, cũng không có cảm giác gì, bây giờ trái lại cảm thấy có chút đáng sợ, cả con đường phía trước chỉ có mỗi quán rượu đèn xanh xanh hồng hồng đang nhấp nháy, có chút ghê rợn. Bước chân của Tô Nhạc trở nên nhanh hơn, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có ai đó đi theo, lắc đầu không dám quay lại nhìn xem, cảm thấy có lẽ bản thân nghĩ quá nhiều rồi, nhưng tốc độ bước đi của cậu càng lúc càng tăng, cuối cùng lại chạy thật nhanh, quả thật phía sau có tiếng bước chân, mau, mau! Về đến nhà thì tốt rồi, nghĩ như vậy, cũng không để ý đến mắc cá chân mình còn bị thương, liền chạy thật thục mạng về nhà.

“A!”

Chưa chạy được vài bước đã bị ai đó bắt được cánh tay

– Này! Rõ như ban ngày, ngươi muốn làm gì? – Rõ như ban ngày, Tô Nhạc cảm thấy bản thân nói ra những lời này là chắc chắn bị điên rồi, hiện tại rõ ràng ban đêm không trăng không sao, là thời gian thích hợp nhất để phạm tội, cái gì mà rõ như ban ngày, đáy lòng cảm thấy có chút tuyệt vọng.

– Rõ như ban ngày? Vậy chắc mắt tôi mù rồi, mắt cậu thì “sáng” lắm đấy.


Trong bóng tối thanh âm trêu chọc phát ra có chút quen thuộc, Tô Nhạc đánh bạo liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, ấy, hình dáng cũng có chút quen thuộc, đang nghĩ ngợi là ai, liền thấy tay còn lại của người nọ đang mò vào túi lấy vật gì đó, điều đầu tiên Tô Nhạc nghĩ đến chính là vũ khí, cũng không cần biết mình có quen hay không quen người kia, liền dùng dằng la lớn:

– Bớ người ta, cứu mạng a… Ư ưm ưm – Còn chưa hét xong đã bị chặn lại, Tô Nhạc nghĩ, tiêu rồi, giết người diệt khẩu, mình có làm gì đâu mà bị giết chứ?

– Là tôi, đừng nhúc nhích – Diệp Duy Chi bị phản ứng của Tô Nhạc làm cho dở khóc dở cười, vốn định trêu chọc cậu một chút, không nghĩ tới lại phản ứng mạnh như vậy, thả túi đồ trong tay xuống, đồng thời tránh khỏi cánh tay Tô Nhạc đang định dung để đánh mình, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.

– Giám đốc Diệp? Sao lại là anh? – Tô Nhạc thấy khuôn mặt quen thuộc hiện ra, cuối cùng tâm tình cũng được thả lỏng.

– Tôi ở quán bar bàn chuyện làm ăn, đi ra ngoài liền thấy cậu, định trêu đùa cậu một chút, ai ngờ được cậu lại phản ứng dữ như vậy – Diệp Duy Chi xua xua tay nói.

– A, tôi tưởng là ăn cướp đó chứ – Nói xong lại nghĩ vừa nãy gào ầm rồi giãy giụa như vậy, nhất thời cảm thấy tội lỗi – Ừm… vậy… Giám đốc Diệp tôi đi trước.

Nói xong Tô Nhạc chạy như bay ra khỏi chỗ này, mất mặt thật mất mặt.

– Này, đừng chạy nhanh như vậy, chân cậu khá hơn chút nào chưa? Hôm nay tôi đến Sweet không nhìn thấy cậu. – Diệp Duy Chi vội vàng kéo cánh tay Tô Nhạc lại, phòng ngừa cậu rời đi.

– A? Hôm nay anh tới sao? Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không bao giờ đến nữa – Nghĩ vậy, trong giọng nói của Tô Nhạc không hề cố ý mang theo chút tủi thân. Diệp Duy Chi đuổi theo bước chân Tô Nhạc, Tô Nhạc cũng tự nhiên đi chậm lại – Chân không còn gì đáng lo rồi.


– Không sao là tốt, nhưng mà vì sao lại nghĩ tôi không bao giờ đến nữa?

– Cái kia…. Hôm đó khi anh ăn xong những món tôi giới thiệu, ngày hôm sau thì không thấy anh tới, tôi còn tưởng rằng anh ăn không thấy ngon, sẽ không trở lại nữa – Tô Nhạc thành thực trả lời, hoàn toàn không chú ý đến người nào đó ở một bên đang mở cờ trong bụng.

– Tôi không tới bởi vì tối hôm đấy cùng bạn bè đi chơi, uống rượu, lúc về có chút mệt, ngày hôm sau không muốn đi làm, cho nên mới muốn vào cửa hàng online đặt bánh, đúng lúc đó thư ký giới thiệu một cái, không nghĩ tới trùng hợp là cậu. Trong lòng đứa nhỏ này rất quan tâm đến mình nha, nghĩ lại muốn trêu chọc cậu một chút, nói:

– Hơn nữa dù ăn không ngon, tôi vẫn tiếp tục đến ăn Mousse Trà xanh với Mocha, sao lại không tới, dù sao tôi cũng không chịu nhiều tổn thất.

– Thực sự… thực sự là ăn không ngon sao? – Tô Nhạc nhìn Diệp Duy Chi với vẻ mặt lo lắng, không tự chủ cắn cắn môi.

– Ha ha ha ha… – Nhìn Tô Nhạc vừa buồn vừa lo lắng, lại không dám lộ ra biểu tình phản kháng, Diệp Duy Chi cực kỳ không có hình tượng phá lên cười – Khờ quá, nếu như ăn không ngon, tôi sẽ lên mạng tìm cửa hàng của cậu đặt bánh Tiramisu sao, ngốc nghếch – Nói xong lại thân mật xoa đầu Tô Nhạc.

– A, vậy thì tốt rồi – Tô Nhạc không chú ý tới động tác với xưng hô mập mờ của Diệp Duy Chi, hoàn toàn đắm chìm vào tâm tình phập phồng của mình lúc này.

– Loại trà kia tên gọi là gì, uống cũng khá ngon – Diệp Duy Chi nhớ lại liền hỏi.


– Hôm đó tôi chưa nói sao?

– Cậu chưa nói, làm như lúc đó tôi dọa cậu sợ vậy, đặt bánh xuống xong liền đi, sau đó cũng không thấy đâu nữa – Diệp Duy Chi nghĩ đến dáng vẻ của đứa nhỏ ngày hôm đó, trên mặt biểu tình rất ôn nhu, tuy rằng trong bóng tối ánh mắt vẫn sắc bén, chỉ là Tô Nhạc không thấy rõ mà thôi.

– Không, không có, đó chẳng qua là giống trà hoa quả, tôi chỉ bỏ thêm một chút ô mai -Tô Nhạc nghiêm túc nói.

– Ra là vậy…

Hai người trò chuyện với nhau câu được câu không, nháy mắt liền tới dưới lầu nhà Tô Nhạc.

– Cậu ở đây sao?

– Ừ, khu B nhà 702 – Tô Nhạc nói ra địa chỉ nhà mình.

– Cứ như vậy mà nói với tôi địa chỉ nhà cậu, không sợ tôi là người xấu sao? – Diệp Duy Chi trêu chọc.

– Giám đốc Diệp không phải đều đã có nhà có công ty, nhà tôi đâu có cái gì có thể làm anh chú ý tới – Tô Nhạc bị Diệp Duy Chi chọc cười, mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm trông thực đẹp, ở bên khóe miệng có hai má lúm đồng tiền, bộ dạng đáng yêu.

– Ha ha, cũng đúng, vậy cậu lên đi. tôi cũng phải về rồi – Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, khi về rồi cậu lại khiến tôi cảm thấy nhớ.

– Được, Giám đốc Diệp, lần sau có dịp thì vào nhà tôi ngồi một chút, nếu như anh không chê.


– Đừng có Giám đốc Diệp Giám đốc Diệp mãi như vậy, ở trong công ty đã nghe đến chán rồi, tôi chỉ hơn cậu có vài tuổi, sau này gọi Diệp đại ca là được rồi – Diệp Duy Chi lên kế hoạch xích lại gần nhau hơn bắt đầu bằng cách xưng hô.

– Cái này… – Tô Nhạc do dự một chút.

– Cứ gọi vậy đi mà – Diệp Duy Chi cố ý phụng phịu nói.

– Diệp… Diệp đại ca – Tô Nhạc nhẹ giọng kêu một tiếng, không biết từ khi nào khuôn mặt bắt đầu có phần hơi nóng lên.

– Được rồi, cậu lên nhà đi – Diệp Duy Chi gật đầu, tỏ ý rất hài lòng.Tô Nhạc xoay người đi lên lầu, vào thang máy. Về đến nhà, không kiềm chế được từ cửa sổ nhìn xuống, nhưng trên đường đã không còn thấy bóng dáng của Diệp Duy Chi, cảm thấy có chút mất mát.

Nghĩ lại một chút, bất giác đập một cái vào đầu của mình: Tô Nhạc, mày nghĩ đây là tiểu thuyết hay sao a, nữ chính lên nhà, nam chính vẫn đứng ở phía dưới si ngốc nhìn, chưa nói mày là một đứa con trai, cho dù Diệp Duy Chi là người đàn ông khiến mày vui mừng, nam chính cũng sẽ không là mày.

Bản thân cậu thấy được Diệp Duy Chi bây giờ và trước đây không giống nhau, trước đây nói chuyện với anh, nhìn vào ánh mắt của anh, đều cảm thấy trong vòng trăm thước xung quanh mọi thứ đều sẽ bị anh đóng băng, mà bây giờ cùng anh nói chuyện, tuy rằng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng giọng nói ôn nhu, động tác ưu nhã, quan tâm tới người khác, người như vậy, chắc cũng đã có bạn trai rồi, nghĩ vậy, Tô Nhạc cảm thấy thất vọng, bị chuyện này ảnh hưởng, đến sáng hôm sau Tô Nhạc mang theo đôi mắt thâm quầng đi làm.

Thật ra, Diệp Duy Chi đúng là có ngước lên nhìn một lúc, đợi đến khi thấy được ánh đèn nhà Tô Nhạc mới đi, chỉ là không có đứng dưới lầu, mà là ngồi vào trong xe, vừa nãy Tô Nhạc ở cạnh Diệp Duy Chi rất khẩn trương, lại không chú ý tới có một chiếc xe từ từ theo sau, cũng không để ý trên đường có một chiếc xe màu đen dừng gần đó.

Diệp Duy Chi nếu như biết được Tô Nhạc không nhìn thấy mình mà khiến cậu thất vọng, nhất định sẽ mắng một câu: “Cái đứa ngốc này.”

Suy nghĩ của tác giả: “Đứa ngốc”, một cách xưng hô rất rất đáng yêu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui