Chúc mừng sinh nhật Chi Chi ヽ( °◇°)ノ
Chúc mừng sinh nhật Chan Chan-beta (〜△)〜
—
Chờ Diệp Duy Chi từ trên nhà đi xuống, Tô Nhạc đã dọn sẵn bát đũa chờ anh.
“Diệp, ngồi xuống ăn cơm thôi.”
“Bảo bối tặng anh quà sinh nhật đây sao?” Diệp Duy Chi ngồi bên cạnh Tô Nhạc, liếc nhìn thức ăn trên bàn, có rất nhiều món ngon.
“Ưm, em không biết tặng anh cái gì, ăn cơm xong còn có bánh ngọt em làm.” Nói xong gắp vào bát Diệp Duy Chi món anh thích.
Hai người, anh gắp cho em, em gắp cho anh, một bữa ăn ấm áp hạnh phúc. Ăn xong cả hai cùng thu dọn bát đũa, ngồi xuống ghế sô pha, Tô Nhạc rót cho Diệp Duy Chi một chén trà, sau đó từ trong tủ lạnh lấy ra bánh sinh nhật.
Lúc này trời đã bắt đầu tối, Diệp Duy Chi nhìn Tô Nhạc vì mình mà bận rộn, cảm thấy rất hạnh phúc, mỗi lần anh muốn qua hỗ trợ, Tô Nhạc đều không cho anh đụng vào.
Tô Nhạc lấy ra bánh sinh nhật, để lên bàn, cắm vào một ngọn nến, đốt lên, rồi tắt đèn.
Trong phòng còn mỗi ánh nến chập chờn, hai người đều chỉ có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt đó để quan sát, ánh sáng mờ nhạt lại mang một cảm giác ấm lòng, hai người nhìn nhau, dường như đều thấy được tình yêu trong mắt đối phương.
“Khụ… Diệp, sinh nhật vui vẻ, không cần hát đâu ha.” Tô Nhạc nhìn vẻ mặt ôn nhu của Diệp Duy Chi nói.
Diệp Duy Chi biết Tô Nhạc sợ nhất là hát, anh cũng không ép cậu, hơn nữa anh bây giờ vội vã muốn công bố một kinh hỉ, cho nên cũng không làm khó cậu.
“Nhanh cầu nguyện a.” Tô Nhạc nói.
Đã lâu rồi Diệp Duy Chi không trải qua một ngày sinh nhật đơn thuần như vậy, càng không nói đến việc cầu nguyện, nhưng vẫn nghe lời chắp hai tay tạo thành hình chữ thập, nhắm mắt lại, cầu nguyện, rồi mở mắt ra cùng Tô Nhạc thổi tắt ngọn nến, bật đèn lên, đem Tô Nhạc ôm đến bên người, trước tiên lại gần cậu, hôi môi cậu, chậm trãi khẽ liếm, thưởng thức mùi vị của cậu, thật lâu sau mới thỏa mãn buông ra, ánh mắt của Tô Nhạc bị phủ một lớp sương mờ, lộ ra vẻ phong tình mê người.
“Cắt bánh đi thôi.” Giọng nói của Tô Nhạc có chút khàn khàn, cuối giọng giống như cũng hòa theo.
Diệp Duy Chi nhổ ngọn nến, cắt một miếng bánh đưa cho Tô Nhạc, sau đó cắt một miếng cho mình.
“Bánh Mouse Trà xanh, em chuyên làm cho anh, là vị bánh anh thích nhất, mong rằng bây giờ anh vẫn thích.”
“Sẽ luôn thích, mặc kệ sau này có thế nào, sẽ mãi vẫn thích.” Diệp Duy Chi nhìn Tô Nhạc, thâm tình chân thành.
Tô Nhạc cũng rất thích vị này, theo thói quen hướng tới đĩa bánh cắt một miếng, đưa vào trong miệng.
“A… cái gì vậy.” Tô Nhạc có cảm giác mình ăn phải một vật nào đó cứng rắn, vội lấy ra để lên tay.
Là một chiếc nhẫn bạch kim, không có hoa văn cầu kỳ gì, rất giản đơn.
Diệp Duy Chi nhìn thấy Tô Nhạc ngây ngô ngốc lăng cầm nhẫn trong tay, đưa khăn tay qua, lau lau một chút.
“Bảo bối, nguyện ý cùng anh kết hôn chứ?” Diệp Duy Chi quỳ một chân xuống, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Diệp… anh…” Tô Nhạc còn chưa hoàn hồn lại, nói không nên lời.
“Bảo bối, em nguyện ý không?”
“Chúng ta…. chúng ta là hai người đàn ông, chúng ta…..” Trong đầu Tô Nhạc hiện tại chỉ có thể nghĩ được như vậy.
“Bảo bối, thực ra ở Sweet không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng chắc em không nhớ rõ, lúc đó anh mới từ Mỹ trở về, đến dưới lầu công ty đã nhìn thấy có một người đứng ở cửa phát bánh ngọt, anh vẫn luôn rất thích, cho nên liền đi qua, khi đó là lần đầu tiên anh thấy em, một mình em học sinh nam đứng dưới nắng, anh đi tới chỗ em lấy bánh ngọt, vừa hay nó lại là Bánh Mousse Trà xanh, em vẫn mỉm cười, mặc dù trời rất nóng, anh lúc đó không suy nghĩ nhiều nên vào công ty, đến đại sảnh chợt nghe có những nữ sinh nói chuyện, có lẽ không phải là nhân viên công ty anh, nghe xong mới biết được hóa ra là đồng nghiệp của em, các cô ấy sợ nóng nên em làm thay rồi bảo họ vào trong đại sảnh đợi.” Dù đang quỳ xuống nhưng dáng người của Diệp Duy Chi vẫn cao ngất, mắt vẫn nhìn Tô Nhạc, mà giờ đây Tô Nhạc đã không nói thành lời, ngơ ngác nhìn anh.
“Khi đó anh chỉ thấy cậu bé này thực sự rất đơn giản, thanh khiết thiện lương, lúc đến Sweet thì thấy em, sau này anh quyết định mặc kệ xảy ra chuyện gì mỗi ngày đều phải đến Sweet, anh thừa nhận lúc đó anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ là anh lo lắng em sẽ nghĩ anh là công tử nhà giàu, cho nên không dám tùy tiện tiếp cận em, chỉ có thể chậm rãi khiến em quen thuộc với anh, chuyện sau đó em cũng biết rồi, bảo bối, anh yêu em, anh mong được cùng một chỗ với em, cả đời.”
Tô Nhạc từ lúc bắt đầu nghe Diệp Duy Chi nói, trong đầu vẫn luôn hồi tưởng những chuyện đã xảy ra. Cậu và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, lúc mẹ hôn mê bất tỉnh, cậu đã nghĩ thế giới của mình đều đã sụp đổ, vì mẹ, cũng vì sau này, một mình cậu nỗ lực phấn đấu, thẳng cho đến khi cậu gặp Diệp Duy Chi, cậu nghĩ rằng dường như mình đã sống lại, anh ôn nhu săn sóc, anh ủng hộ, anh lý giải, anh khác hẳn với hình tượng bình thường mà đối với cậu thâm tình cùng cưng chiều, khiến Tô Nhạc như rơi vào một đầm lầy thật sâu không thể tự thoát ra được, mà bây giờ, người này còn đang hỏi cậu có nguyện ý cùng anh kết hôn hay không, mặc dù là hai người đàn ông, cậu vẫn muốn gật đầu nói em đồng ý.
Tô Nhạc đã rơm rớm nước mắt, cậu chưa trả lời, lại nghe được giọng nói đã khiến cậu vô cùng an tâm.
“Tô Nhạc, em nguyện ý chứ?” Giọng nói anh trịnh trọng.
Sau khi Tô Nhạc nghe xong những lời này, đã không kìm lòng được mà nhào vào lòng Diệp Duy Chi, hai tay ôm chặt lấy cổ anh,
“Em đồng ý, em đồng ý, Diệp…”
Diệp Duy Chi vui vẻ cười một tiếng, ôm Tô Nhạc ngồi xuống ghế sô pha, hai chân bởi vì quỳ lâu mà có chút tê, không cẩn thận lảo đảo một chút.
“Diệp, chân đau lắm không?” Sau khi đã trải qua tâm tình vừa khiếp sợ vừa kích động vui mừng, Tô Nhạc rốt cục cũng ý thức được
Diệp Duy Chi đã quỳ rất lâu rồi, liền đưa tay xoa xoa đầu gối cho anh.
“Bảo bối giúp anh xoa một chút thì tốt rồi,” Lúc này trên mặt Diệp Duy Chi đều là vẻ tươi cười đến ngọt ngào, “Bảo bối, đưa tay em cho anh.”
Tô Nhạc từ từ đưa tay trái ra, Diệp Duy Chi nắm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của cậu, đeo nhẫn vào ngón áp út vô danh.
Ban đêm bên ngoài rất yên tĩnh, ngọn đèn trong phòng khách cũng không quá sáng, vốn trông có vẻ trống trải, lúc này bởi vì cử động của hai vị chủ nhân, lại trở nên ấm áp không gì sánh được.
Diệp Duy Chi cũng đưa tay ra, lấy một chiếc nhẫn khác cho Tô Nhạc, Tô Nhạc nhận, cũng đeo nhẫn vào ngón tay của anh.
Mười ngón nắm chặt, dường như toàn bộ hào quang trên thế giới đều chiếu lên mặt nhẫn, chiếu rọi vào lòng hai người.
Cảm giác được Diệp Duy Chi tiến gần, Tô Nhạc cũng thuận theo cũng như không kiềm lòng được mà ôm cổ anh, anh ôm lấy hông cậu, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đôi môi cậu, hai người đều rất kích động, lại hôn đến ôn nhu, không hề mang theo dục vọng, chỉ là muốn vào thời khắc này hôn nhau, mới vừa rồi, bọn họ đã cùng nhau ưng thuận hứa hẹn bên nhau cả đời, về sau, bọn họ đã là một, không có đủ khả năng để đối mặt với cả thế giới, nhưng đối mặt với nhau, em là của anh, anh là của em, cả đời này bên nhau, cả đời này chỉ vì một người.
Nụ hôn kết thúc, hai người liền ôm nhau, hưởng thụ thời khắc ôn nhu cùng hạnh phúc này.
Tô Nhạc giơ tay lên, hướng chiến nhẫn tới trước mũi mình, ngửi một chút, “Diệp, hình như nhẫn mang mùi của bánh Mouse Trà xanh đó.”
Diệp Duy Chi buông Tô Nhạc ra, bất đắc dĩ nói: “Bảo bối, em rất biết cách sát phong cảnh.”
Tô Nhạc nghịch ngợm một chút nở nụ cười, “Anh làm sao lại bỏ vào được, chính tay em làm mà em còn không biết.”
“Anh nhờ Trử Sở giúp.”
“Ra là vậy.” Thảo nào lúc đó không muốn mình ra chào hỏi khách, Tô Nhạc nhìn chằm chằm vào chiến nhẫn, khiến Diệp Duy Chi có chút khó chịu.
“Bảo bối, nếu như em vẫn nhìn nó mà không nhìn anh, anh sẽ lấy lại nó.” Diệp Duy Chi nắm lấy cằm Tô Nhạc, nói.
“Sao lại ghen với nhẫn được.” Tô Nhạc nghĩ có chút buồn cười.
“Không biết, em quên rồi sao, vừa nãy em đã đồng ý gả cho anh, sau này em chỉ có thể nhìn anh mà thôi.”
“Em vừa chỉ đáp ứng cùng anh kết hôn, đâu có đáp ứng gả cho anh, vì sao không phải là anh gả cho em?” Tô Nhạc nhìn chăm chú anh nói rằng.
“Đó là bởi vì…” Anh ở bên tai nói gì đó, chỉ thấy biểu tình khiếp sợ cùng ngượng ngùng đến phẫn nộ của Tô Nhạc.
“Diệp Duy Chi, anh… anh còn nói!” Tô Nhạc nóng nảy, gọi cả họ tên anh.
“Được rồi, bảo bối này, không biết lớn nhỏ, nói, anh là ai?” Nói xong vây Tô Nhạc giữa sô pha với mình, hai tay hướng tới hông Tô Nhạc bắt đầu cù lét.
“A… ha ha ha… Diệp… đừng mà, được… ha ha… Thật là nhột.” Không chịu được Tô Nhạc lập tức không còn khí thế đành cầu xin tha thứ.
“Vậy em nói, anh là ai?” Diệp Duy Chi không có ý định tha cho Tô Nhạc.
“Diệp, là Diệp… ha ha” Tô Nhạc chật vật nói ra.
“Còn gì nữa?” Diệp Duy Chi giảm bớt tấn công, nhảy qua ngồi lên người Tô Nhạc, nhìn vào hai mắt mông lung đã đẫm lệ của bảo bối.
“Ừm… Diệp đại ca… Bạn trai của em…” Lúc nói Diệp đại ca Tô Nhạc lại thấy Diệp Duy Chi định tiếp tục, vội vã nói thêm một câu.
“Cũng chỉ có thế này thôi sao, vừa nãy anh bảo em gọi anh như thế sao em không gọi, hửm?” Diệp Duy Chi từ trên cao nhìn xuống, quyết định phải trêu Tô Nhạc thêm chút nữa.
Tô Nhạc nhớ tới những lời Diệp Duy Chi vừa nói bên tai mình, gương mặt đột nhiên trở nên đỏ bừng, cắn cắn môi dưới, không nói ra.
“Tại sao lại cắn môi như vậy, em không nói anh sẽ không tha cho em.” Vừa nói vừa vươn tay, hướng tới Tô Nhạc.
“Đừng, Diệp…” Tô Nhạc ủy khuất cầu xin tha thứ, hôm nay anh hạ quyết tâm muốn mình gọi anh bằng xưng hô kia sao?
“Bảo bối, gọi một lần, một lần thôi, sau này sẽ không gọi nữa.” Giọng nói của Diệp Duy Chi biến đổi, mang theo chút ý tứ cầu khẩn.
“Bảo bối a…” Diệp Duy Chi kéo dài âm cuối, thấy cầu khẩn không được, lại hướng tới chỗ nhạy cảm của Tô Nhạc.
“A… em… ha ha…” Tô Nhạc bị đè nặng, đứng lên vốn là vẫn kém Diệp Duy Chi, hiện tại chỉ có thể mặc cho anh xâm lược, “Em… em nói, ha ha… Buông tay, em nói.” Tô Nhạc không chống lại được, chỉ có thể thỏa hiệp.
Diệp Duy Chi dừng động tác, nhìn Tô Nhạc, vẻ mặt chờ mong.
“Ông…ông xã.” Nói xong Tô Nhạc dùng cả hai tay che mặt lại, cảm thấy nóng đến muốn thiêu cháy rồi.
Diệp Duy Chi ánh mắt khổ sở, tràn đầy dục vọng.
Đem Tô Nhạc đang có chút xộc xệch trên sô pha nằm lại, anh vươn tay lấy bàn tay đang che mặt của cậu ra, đứa nhỏ bởi vì xâu hổ nên khuôn mặt trở nên ửng đỏ, như một trái táo mê người, Diệp Duy Chi đem môi mình áp đảo lên môi Tô Nhạc, hôn cậu, Tô Nhạc nằm trên ghế sô pha, mắt nhắm lại, hai tay xoa lưng anh, nhiệt độ do hôn môi lan tràn khắp toàn thân, ***g ngực hai người đều kịch liệt phập phồng, hô hấp cũng nóng đến không tưởng. Lúc này Diệp Duy Chi không còn ôn nhu như trước, mà mang theo một loại cảm giác chinh phục khiến người khác phải thỏa hiệp. Đầu lưỡi mềm lại đảo qua khắp ngõ ngách trong khoang miệng cậu, một tay từ phía dưới vùi vào trong áo ngủ, vuốt ve hông của cậu, xoa khuôn ngực đỏ ửng của cậu, áo ngủ trong lúc hỗn loạn đã bị tuột mất vài cúc, điểm đỏ trước ngực của Tô Nhạc vì chịu đựng kích thích mà ở trong không khí hơi đứng thẳng, Diệp Duy Chi cắn mút đôi môi cậu, Tô Nhạc hừ nhẹ, không thể làm gì khác ngoài buộc chặt hai tay, đôi môi của anh một đường đi xuống phía dưới, đảo qua vành tay nhạy cảm của cậu, hôn qua cổ, đến trước ngực, ngậm lấy hai điểm đỏ, dùng đầu lưỡi liếm xung quanh, hàm răng khẽ cắn, Tô Nhạc khẽ rên lên, tự dâng lên chính mình cho Diệp Duy Chi mặc sức chơi đùa.
Diệp Duy Chi đột nhiên đứng dậy, cởi áo ngủ, Tô Nhạc thấy trống trải, bất mãn hừ nhẹ một tiếng, tiếp đó Diệp Duy Chi đè lên, đã bắt đầu, càng thêm tiến công kịch liệt, cởi bỏ hết quần áo của Tô Nhạc, cậu cố sức ôm lấy cổ của anh, hai chân vì động tình mà quấn chặt lấy hông của anh, quấn quýt anh, cảm nhận được mọi thứ của nhau.
Đêm rất yên tĩnh, khiến cho cảnh tượng ân ái của hai người có vẻ đặc biệt rõ ràng, đêm còn rất dài, tình ngữ nỉ non, kéo dài suốt đêm.
—
Ps: From Chan thay mặt cả nhà, còn một chương nữa là hết. Quả thật bộ truyện này hường và s…ế…n muốn hộc máu luôn, biết một số bạn đọc có thể mau chán, nhưng mà thỉnh thoảng trào máu và nước mắt trong đống ngược rồi thì quay về với em nhỏ cũng được phải không?
Ps 2: From Maru to:
ChanChan, happy birthday❤
Sắp đến ngày phải chia tay với bạn Diệp với bạn Nhạc rồi, cũng sắp kết thúc bộ truyện đầu tiên của nhà bọn mình. Dù như ChanChan nói ở trên bộ này ngọt quá r cũng mau chán nhưng thi thoảng đổi gió chút vào thăm em nó cho nhà tớ vui cửa vui nhà nha❤❤❤
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...