“Cho nên ý của phụ thân ta là Thái Tử cũng không có dị trạng?”
Kì Triệu Hòa nhíu lại nhướng mày.
“Vâng. Chủ tử nói, Lí Tất tuy rằng là thực khách môn hạ Thái Tử, nhưng tra không ra Thái Tử có tham dự chuyện này.”
“Cho nên cũng thực có thể là Lí Tất tự làm, không liên quan đến Thái Tử?”
“Chủ tử nói không thể chắc chắn.”
“Ta đã biết.”
Kì Triệu Hòa khoát tay, để cho mật thám kia lui ra.
Lẽ ra Thái Tử không tham dự là chuyện tốt mới đúng, dù sao vạn nhất hắn một kế bất thành lại sinh một kế, Thái Tử hắn ta danh hiệu ở đó, nên vì làm khó hắn hoặc Tiểu Lê Nhi cùng Phạm phủ liền dễ dàng nhiều.
Cũng không biết vì sao, lúc hắn biết được Thái Tử thực đối với việc này không liên quan xong, lại đột nhiên có loại cảm giác thực bất an.
Nếu không phải Thái Tử, vậy sẽ là ai sai sử?
Mà nếu là Lí Tất tự nghĩ ra, mục đích của hắn lại là cái gì?
“Thiếu Chủ!”
Hắn quay đầu lại, thấy Phùng Nhạc một mặt tái nhợt hướng hắn chạy đến.
“Làm sao vậy?”
Hắn chưa bao giờ gặp qua Phùng Nhạc lộ ra biểu cảm hoảng loạn như thế.
“Người phái ám vệ đi bảo hộ Tô cô nương, cùng với người Phạm phủ vừa rồi khẩn cấp báo lại……”
Sắc mặt hắn khẽ biến.
“Tiểu Lê Nhi xảy ra chuyện gì?”
“Bọn họ nói Tô cô nương người…… Không thấy.”
Tâm Kì Triệu Hòa trầm xuống.
“Không thấy? Có ý gì?”
“Bọn họ nói Hồng cô nương hẹn Tô cô nương ra ngoài, Tô cô nương để cho những người khác đều ở bên ngoài chờ, người cùng Hồng cô nương một mình vào gian ghế lô tửu lâu, nhưng hai người sau đó liền không trở ra……”
Kì Triệu Hòa cảm giác toàn thân hắn lạnh như băng, máu dường như đọng lại, cách một hồi lâu hắn mới mở miệng, ngữ khí lại bình tĩnh đến không ngờ.
“Vậy ghế lô kia có bí đạo đúng không?”
“Vâng. Trước mặt mọi người tìm được bí đạo, các nàng đã không biết biến mất đã bao lâu.”
Lấy tài trí của Kì Triệu Hòa. Tự nhiên đã hiểu được.
Chuyện này xác thực cùng Thái Tử không liên quan, chủ mưu là Hồng Ninh…… Hoặc là Lí Tất.
Nói vậy Lí Tất đầu nhập Thái Tử không chỉ là thủ thuật che mắt?
Hắn thực hận bản thân vì sao không sớm đi nghĩ đến.
“Thiếu, Thiếu Chủ……”
Một tên sai vặt vội vàng chạy tới, trong tay cầm một mảnh giấy.
Thân hình Kì Triệu Hòa nhoáng lên một cái, trực tiếp vọt đến trước mặt tên sai vặt kia, xông vào đoạt được mảnh giấy.
Hắn dường như là run run mở ra.
Trên tờ giấy trắng chỉ đơn giản viết vài chữ — thôn Giai Dương, Lí gia.
Trong lòng hắn chấn động, rốt cục biết đối phương vì sao mà đến.
Hai năm trước hắn từng đối phó một người tên là Lí Lịch Lí Lịch nam nhân, trong ấn tượng đó là người thôn Giai Dương.
Hắn đã quên lúc trước là xử trí đối phương như thế nào, bất quá hắn nhớ rất rõ ràng Lí Lịch là thực giết không ít nữ tử trẻ tuổi mới có thể bị hắn nhắm vào.
Nghĩ đến gia đình kia kết cục cũng không quá tốt, dù sao hắn luôn luôn chán ghét loại người này.
Lí Tất cũng họ Lí, hơn phân nửa là người thân của Lí Lịch, là tới báo thù vì Lí Lịch đi, như vậy Hồng Ninh thì sao? Nàng ta lại có lí do gì?
Bất quá kỳ thực mặc kệ nữ nhân kia là ai, đối với hiện trạng thì không có gì thay đổi.
Hẹn này, hắn không thể không đi, cho dù biết rõ chờ đợi hắn là nguy cơ trùng trùng.
Kì Triệu Hòa nắm chặt quyền, khi buông ra, bàn tay hơn một viên thuốc oánh màu trắng.
Tô Tương Lê là bị đau mà tỉnh.
Thình lình xảy ra đau nhức, làm nàng trợn mắt.
‘Đau quá……’
Nàng không biết toàn thân làm sao lại đau như vậy, làn da như là bị cái gì tổn thương, thậm chí tiến vào cơ bắp của nàng, đặc biệt là ở mặt.
Nàng biết dây thần kinh ở bộ mặt đặc biệt nhiều, bởi vậy đồng dạng cảm nhận sâu sắc ở trên mặt càng sâu khắc.
Nàng đau đến muốn đưa tay gãi, lại phát hiện tay nàng bị buộc ở sau người, không thể động đậy.
“Tỉnh?”
Một giọng nữ thanh lãnh bỗng dưng vang lên.
Tô Tương Lê cứng đờ, không lắm xác định mở miệng nói:
“Hồng cô nương?”
Hồng Ninh nhàn nhạt nói:
“Là ta.”
Trong lòng nàng chợt lạnh, chậm rãi quay đầu nhìn phía kia chính đạm mạc nhìn chính mình nữ nhân, đột nhiên nhớ tới mỗ ta sự.
“Cho nên…… Ngươi kỳ thực vẫn là muốn giết ta?”
Nàng chậm rãi nói.
“Đúng vậy.”
Nàng thực rõ ràng thừa nhận,
“Kỳ thực lần đầu tiên bắt đến ngươi đã muốn xuống tay, bởi vì ta rất sợ không có cơ hội lần thứ hai, đáng tiếc lúc ấy Dục Vương lại muốn ta thả ngươi, mà ta cũng muốn nhìn xem, ngươi ở đáy lòng Kì Triệu Hòa rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng, cho nên mới diễn một chút.”
Dục Vương……
Là đương kim Hoàng Đế tứ nhi tử?
Tô Tương Lê hơi giật mình.
Nghe tỷ phu nói, trước mắt vì ngôi vị Hoàng Đế đang đấu tranh kịch liệt là Thái Tử cùng Hoài Vương a, thế nào tranh ngôi vị Hoàng Đế này còn có Hoàng Tử khác nhúng tay?
“…… Ngươi là người của Dục Vương?”
“Không tính là, chúng ta chỉ là lợi dụng nhau thôi. Ta muốn giết Kì Triệu Hòa, Dục Vương vừa khéo cũng muốn đối phó hắn, thuận tiện mượn tay hắn trừ bỏ Thái Tử, nếu bọn họ có thể đấu đến lưỡng bại câu thương là tốt nhất, cho dù không được, cũng ít nhất muốn đùa giỡn đến một bên thương tổn, cho nên lúc trước hắn mới muốn ta buộc ngươi tới miếu đổ nát kia.”
“Dục Vương đối phó Thái Tử làm cái gì? Hoàng Đế…… Không dự tính truyền ngôi cho Thái Tử hoặc Triệu Hòa……”
Cả người Tô Tương Lê kịch liệt đau đớn, nói đứt quãng.
Thân phận của Triệu Hòa, thế cục trong triều, tỷ phu đã nhiều ngày đều hướng nàng kỹ càng thuyết minh tỉ mỉ, hắn còn nói vốn nên để cho Triệu Hòa chính miệng nói với nàng, nhưng gần đây thời cuộc rung chuyển, vì thế nên làm cho nàng cẩn thận một chút, có một số việc nàng vẫn là sớm biết một chút sẽ tốt hơn.
“Đúng vậy, tên ngu ngốc kia về sau rốt cục phát hiện điểm ấy, liền không muốn lại hoa tâm lực tại trên người hai người này nữa.”
Hồng Ninh cười lạnh.
“Mà ta thù lớn chưa trả, làm sao có thể cam tâm liền thu tay lại như vậy? Vì bố cục này, ta nhưng là ngay cả dung mạo cũng bồi đi vào.”
“Hóa ra độc kia là ngươi tự hạ?”
Tô Tương Lê cười khổ.
“Cho nên…… Thời gian này tới nay, ngươi, ngươi nói với ta đều là giả dối đi…… Liền…… nghĩ muốn mạng của ta cùng Triệu Hòa như vậy?”
Triệu Hòa nói không sai. Nàng dè dặt cẩn trọng đề phòng ngoại nhân đối bản thân bất lợi, không nghĩ tới cuối cùng thương tổn nàng lại là người nàng quen biết.
“Tô cô nương, xin lỗi, ngươi thật là một cô nương tốt lắm, nhưng ai bảo ngươi lại được Kì Triệu Hòa yêu phải đây? Ta không giết được hắn, đành phải từ ngươi xuống tay.”
Hồng Ninh đầu tiên là ôn nhu nói, nhưng ngữ khí lại dần dần chuyển sang sắc bén.
“Triệu Hòa hắn…… Thực giết thân nhân của ngươi?”
Hồng Ninh nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Hắn đối với vị hôn phu của ta hạ hủ cơ hóa cốt tán, cũng chính thứ mà ta lúc trước tự hạ trên mặt mình, hiện tại đã không còn loại độc này trên người nữa, Lịch ca vì không chịu nổi thống khổ, tự sát.”
“Vậy Lí Tất đâu?”
“Lí Tất là Lịch ca vinh đệ. Bất quá chuyện này kỳ thực là ý của ta, hắn chính là đầu nhập Thái Tử môn hạ làm thực khách, hảo giá họa cho Thái Tử.”
Tô Tương Lê chưa từng nghĩ tới nàng có ngày nhưng lại sẽ bị người tính kế như thế, suy nghĩ một hồi lâu sau mới nói:
“Hủ cơ hóa cốt tán cũng không phải dược không thể giải.”
“Ta biết, ta không phải được trị tốt rồi sao? Mà khi đó Lịch ca không hiểu được, cũng không chịu nổi cái loại đau này, mới có thể…… Bất quá ta cũng không nghĩ tới Tô cô nương lợi hại như vậy, ngắn ngủi mấy ngày, lại có thể đem hủ cơ hóa cốt tán tạo thành sẹo chữa khỏi sáu bảy thành.”
Tô Tương Lê nhẹ giọng nói:
“Mà ta lại trị không được khúc mắc của ngươi.”
“Yên tâm, ngươi có thể.”
Hồng Ninh gần như điên cuồng cười to.
“Chờ ngươi giúp ta giết Kì Triệu Hòa, khúc mắc của ta liền giải!”
Tô Tương Lê nhắm mắt than nhẹ.
Nàng không sợ trên thân thể đau, lại rất lo lắng Triệu Hòa, bởi vì nàng biết hắn nhất định sẽ tới cứu nàng.
Rõ ràng không muốn trở thành gánh nặng của hắn, lại vẫn là người khác nói, nàng thực ảo não.
Da thịt bị độc từng tấc từng tấc ăn mòn, loại đau đớn này không phải thường nhân có thể tưởng tượng được, nhưng Tô Tương Lê lại cắn chặt môi, không muốn phát ra tiếng rên rỉ.
Không biết qua bao lâu, nàng nghe được thanh âm cửa lớn bị mở ra.
Tô Tương Lê cố hết sức trợn mắt, độc dược tổn thương thị lực của nàng, nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy chỗ cửa lớn có thân ảnh màu trắng.
“Ngươi rốt cục đến đây?”
Hồng Ninh nhìn người tới cười lạnh, níu chặt Tô Tương Lê che ở phía trước nàng ta, đem đao đặt trên cổ nàng.
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ. Có lẽ công phu của ngươi vô cùng tốt, nhưng chỉ cần làm cho ta có một chút cơ hội, ta tuyệt đối sẽ không chút do dự giết nàng.”
Nàng nói chuyện đồng thời đao đã rơi vào cổ Tô Tương Lê, máu đỏ tươi nhanh chóng tự chảy xuống.
Kì Triệu Hòa lạnh lùng nhìn phía nàng, ánh mắt lướt qua hướng về Tô Tương Lê.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra Tô Tương Lê bị hạ hủ cơ hóa cốt tán, hắn biết nó có bao nhiêu đau, nhưng mà nàng lại cắn răng không lên tiếng, hiển nhiên là không hy vọng hắn khổ sở.
Lại nhìn thấy cần cổ nàng có vết máu, trong lòng hắn không khỏi đau đớn cực độ, nhưng ở mặt ngoài vẫn lãnh đạm nói:
“Ngươi là muốn ta vì Lí Lịch chết mà đền mạng sao? Nói đi, muốn ta làm như thế nào?”
“Ha ha, đau lòng vì Tô cô nương sao? Xem ra ngươi rốt cục hiểu ta năm đó nhìn vị hôn phu chết đi tâm tình như thế nào?”
Trong lòng Kì Triệu Hòa miễn cưỡng áp chế mãnh liệt lửa giận,
“Ta cũng không có cái danh gian sát mười ba nữ tình nhân.”
Hồng Ninh sửng sốt.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi không biết? Ta sở dĩ hạ độc Lí Lịch, chính là bởi vì hắn gian giết mười ba nữ tử.”
Hắn không trực tiếp để cho Lí Lịch lấy mạng đền mạng đã thực khách khí.
“Ngươi nói bậy!”
“Tin hay không tùy ngươi, Kì Triệu Hòa ta cũng không đối vô tội người xuống tay.”
Hắn không kiên nhẫn nói:
“Ngươi rốt cuộc thả người hay không?”
Hồng Ninh trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, tự trong lòng lấy ra một cái bình sứ nhỏ, từ giữa đổ ra một viên thuốc chu sắc nhét vào trong miệng Tô Tương Lê.
Sắc mặt Kì Triệu Hòa rốt cục thay đổi.
“Ngươi uy nàng ngật cái gì?”
Chính hắn là người dùng độc trong nghề, vừa thấy đã biết đó là độc, mà không phải là giải dược.
“Không có biện pháp, các ngươi hai vị y thuật đều thật tốt quá, ngoại trừ ta trừ bỏ hủ cơ hóa cốt tán ra, lại nhiều hơn một viên tất chậm hoàn của Hồng môn ta.”
Hồng Ninh nhếch môi cười.
“Nó sẽ làm độc tính hủ cơ hóa cốt tán càng mạnh, khiến Tô cô nương càng thê thảm. Hiện thời giải dược chỉ có ta có, mà ta là sẽ không đưa.”
“Hóa ra ngươi là người Hồng môn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...