Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Hai người đi tới một nhà hàng kiểu Quảng tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Tư Kiêu Kỳ gọi bốn lồng sủi cảo tôm, anh vỗ bụng nói: “Đói quá.”

“Sao không ăn gì rồi hẵng đến?” Tiêu Thần gọi mì, sẵn tiện châm nước trà, “Tối qua ở công ty làm tới mấy giờ?”

“Suốt đêm,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Sáu giờ mới nhắm mắt ngủ được một chút, nghĩ đến việc đi đón em nên không có ăn.”

Hai mắt Tiêu Thần sáng lấp lánh, tự nhiên cảm thấy đói bụng.

Tư Kiêu Kỳ ngáp một cái: “Ăn xong về nhà ngủ đi, anh buồn ngủ quá.”

Tiêu Thần gật gật đầu: “Em cũng buồn ngủ, nãy đã đau đầu rồi bị Chương Thiên Khải ồn ào cho một trận thật là phiền.”

Nói tới Chương Thiên Khải, Tư Kiêu Kỳ đặt tách trà xuống, nói: “Lúc nãy khi Chương Thiên Khải gây sự với em chút nữa là anh đã xông ra rồi.”

“Cũng may là anh không có ra mặt!” Tiêu Thần cười nói, “Nếu không còn phiền hơn nữa…Ai da, anh bây giờ càng lúc càng thông minh, lý trí nha.”

“Anh không có ra bởi vì bị Tôn Tịnh kéo lại.” Tư Kiêu Kỳ bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn, “Hừ, cái con nhóc đó.”

“Tôn Tịnh?” Tiêu Thần giật mình, “Sao cô ấy biết được?”

“Hả? Không phải em nói sao?” Tư Kiêu Kỳ càng không hiểu.

“Em không có việc gì đi nói với cô ấy làm gì?” Tiêu Thần hoảng hốt nói, “Cô ấy biết từ lúc nào nhỉ?”

Tư Kiêu Kỳ lắc đầu.

“Lúc đó anh không hỏi cô ấy hả?”

“Anh làm gì còn tâm trạng đâu mà, lúc đó tới nhìn em, em vừa đi ra là anh đã theo sau rồi.” Tư Kiêu Kỳ kêu oan.

Tiêu Thần cố gắng nghĩ lại, vẫn không tìm ra manh mối, dứt khoát vung tay lên: “Được rồi, dù sao cô ấy cũng biết, biết thì biết thôi…Hôm nào em phải đi cảm ơn cô ấy. Chuyện hôm nay anh mà xông ra là gặp rắc rối rồi.”

Tiêu Thần ngừng một chút mới nói tiếp: “Tư Kiêu Kỳ, anh nhất định phải tin em, chuyện này tự em có thể giải quyết được.”

Tư Kiêu Kỳ nghe nói thế thì bất mãn hừ một tiếng, bày ra dáng vẻ ủy khuất nói: “Tiêu Thần, em làm anh đau lòng quá mà, cứ tưởng em còn vì hành động anh hùng đó của anh mà cảm động.”

“Cảm ơn anh, em rất cảm động.” Tiêu Thần nói.

“Đệt, càng đau lòng, em nói cho có cũng không cần qua loa vậy chứ, gạt ai hả?”

“Vậy anh muốn thế nào?”

“Đưa địa chỉ nhà mẹ em cho anh.” Tư Kiêu Kỳ thần thần bí bí cười nói.

Tiêu Thần dừng đũa kỳ quái hỏi: “Anh không phải đã tới rồi sao, với lại anh lấy địa chỉ làm gì?”

“Em cảnh giác như vậy làm gì, anh cũng đâu thể nửa đêm chạy tới đó nạy khóa cửa,” Tư Kiêu Kỳ phàn nàn nói, “Anh chỉ muốn tặng chút đồ cho bà ấy thôi.”

“Tặng gì?”


“Em không cần quan tâm, nói tóm lại là con rể muốn lấy lòng mẹ vợ, có câu ‘Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng cảm thấy thú vị’, anh ngay cả em cũng lừa được tới tay, không tin không giải quyết được mẹ em.”

“Áo cưới đuôi cá xòe đính trân châu, làm kiểu tóc Hepburn đội mũ vàng, tìm cách chinh phục mẹ em rất dễ, chỉ cần mặc mấy cái này là ok.” Tiêu Thần nín cười nói.

“Ha ha, em đừng có uy hiếp anh, hôm nào anh mặc thật đấy em tin không.” Tư Kiêu Kỳ ưỡn ngực nói, “Ông đây sợ gì chứ, kỹ thuật trang điểm bây giờ có thể nói là giúp người ta thay da đổi thịt, trang điểm xong có khi cha mẹ ruột còn nhìn không ra.”

Tiêu Thần cười tới ra nước mắt, anh gõ gõ bàn nói, “Em xin anh đó, tha cho mẹ em đi, bà ấy lớn tuổi rồi không chịu nổi đâu.”

Tư Kiêu Kỳ thấy Tiêu Thần cười mới dần yên lòng. Từ bệnh viện đi ra anh vẫn luôn để ý tới cảm xúc của con mèo này. Nhìn thấy Tiêu Thần nhíu mày anh sẽ nghĩ có phải người này đang khó chịu không, nhìn thấy Tiêu Thần vui vẻ anh lại lo không biết hắn có miễn cưỡng mà vui cười không. Anh nhớ tới bộ dạng sa sút như đưa đám của Tiêu Thần nửa tháng trước, cũng nhớ tới có mấy đêm Tiêu Thần lo lắng tới mất ngủ, sáng dậy lúc nào trên mắt cũng có quầng thâm.

Nhưng Tiêu Thần bây giờ đã thay đổi rất nhiều, hắn với Chương Thiên Khải xảy ra xung đột, tính hướng bị người ta phát hiện, thậm chí có người còn biết tới sự tồn tại của hắn. Nhưng mà người này vẫn bình thản ngồi đây ăn với anh, thỉnh thoảng còn cười mấy cái, giống như chuyện lúc sáng chưa từng xảy ra.

Tư Kiêu Kỳ không rõ sự biến hóa này từ đâu mà đến, chỉ là anh rất vui khi nhìn thấy bộ dáng này của Tiêu Thần, luôn cảm thấy có thể từ trong sự lạc quan của Tiêu Thần nhìn ra một cái gì đó, dù không thể nói rõ được, nhưng vẫn khiến anh say mê.

“Anh nghĩ gì đó?” Tiêu Thần hỏi.

“Anh đang nghĩ…chuyện này nếu như để phía bệnh viện biết…thì phải làm sao?” Tư Kiêu Kỳ thuận miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Nên làm thế nào thì cứ làm thôi, đến lúc đó hãy tính.” Tiêu Thần nhún nhún vai, “Dù có lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề.”

Tư Kiêu Kỳ nhìn tới vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Thần, mới biết thứ làm cho mình say mê kia rốt cuộc là cái gì – chính là sự dẻo dai, sự dẻo dai không gì địch nổi.

“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc dị thường, “Anh yêu em.”

Tiêu Thần nhìn chằm chằm Tư Kiêu Kỳ hai giây, bỗng dưng phụt cười, càng cười càng không ngừng được, cuối cùng dùng một tay đỡ đầu nói: “Tư Kiêu Kỳ…em xin anh…anh đừng như vậy….có được không?”

“Sao?” Tư Kiêu Kỳ cho dù là mặt dày như tường thành nhưng vừa mới thâm tình bày tỏ lại bị đối phương phản ứng như thế này cũng không thể nào chịu nổi, “Việc anh yêu em buồn cười đến thế à?”

“Không…không phải,” Tiêu Thần thuận miệng nói, “Em không có ý đó, chỉ là bất ngờ quá em có chút không thích ứng kịp.”

Tư Kiêu Kỳ bối rối, dồn một đống sủi sảo vào trong miệng, hai má phồng lên nhai lấy nhai để, giống như coi đó là xương cốt người kia mà nhai.

Tiêu Thần sụt sịt mũi, ngồi thẳng dậy đối mặt với Tư Kiêu Kỳ: “Tư Kiêu Kỳ.”

“Hửm?” Âm thanh khẽ từ trong mũi phát ra.

“Em cũng yêu anh.”

“Hừ!” Tư Kiêu Kỳ ngạo kiều hừ một tiếng, nhưng khóe miệng cũng dần cong lên.

“Yêu anh rất nhiều.” Tiêu Thần nói thêm câu nữa.

Tư Kiêu Kỳ cố gắng nuốt hết phần sủi cảo tôm trong miệng, sau đó nheo mắt lại nói: “Anh tốt như vậy, em không yêu anh là thiệt thòi lớn.”

“Ừm,” Tiêu Thần gật gật đầu, “Vì để cho em không phải thiệt thòi quá nhiều, anh cố gắng lên nha.”

“Anh không cần cố gắng thì cũng đã quá hoàn mỹ rồi, anh cố gắng nữa sợ đối thủ cạnh tranh với em lại tăng lên.”

Tiêu Thần cầm đũa lên bắt đầu ăn, trong lĩnh vực mặt dày này, Tư Kiêu Kỳ đúng là Độc Cô Cầu Bại.


Tư Kiêu Kỳ dương dương tự đắc, nói tiếp: “Tiêu Thần, báo cho em một tin tốt, công ty chúng ta tháng này không cần bồi thường tiền nữa.”

“Thật hả?” Tiêu Thần ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nói, “Kiều Hâm giỏi thật.”

“Đúng vậy, anh dự định cuối năm sẽ phát cho nhân viên mỗi người một bao lì xì thật to, chúng ta kiếm ít một chút cũng không sao, quan trọng là phải thu phục nhân tâm, mọi người đa phần đều là dân lão làng, có không ít kinh nghiệm.”

“Hẳn rồi,” Tiêu Thần gật đầu, bỗng nhiên nghiêm mặt nói, “Em có được lì xì không?”

“Không có!” Tư Kiêu Kỳ quả quyết nói, “Anh tìm không ra cái bao lì xì nào có thể chứa nổi anh.”

Tiêu Thần cười.

***

Sáng sớm thứ năm Tiêu Thần giống như bình thường đi tới bệnh viện. Trong phòng thay đồ anh gặp bác sĩ Hàn bên khoa nội, bác sĩ Hàn tùy ý chào hỏi: “Nghe nói cậu muốn về khoa ngoại lồng ngực?”

“Ừm,” Tiêu Thần gật đầu, “Tôi có làm đơn xin rồi, chưa biết có được thông qua không.”

“Chiều nay có thông báo chính thức mà nhỉ?” Bác sĩ Hàn nói, “Chiều nay họp hành chính xong là có thông báo chính thức rồi, tôi nghĩ cậu thế nào cũng được về thôi.”

“Có lẽ vậy,” Tiêu Thần cười nói, “Chưa có thông báo chính thức ai cũng không nói được gì.”

“Về đó cũng tốt, làm ở khoa cấp cứu quá mệt mỏi, ở thêm mấy năm chắc tuổi thọ cũng giảm!”

“Đúng là mệt thật,” Tiêu Thần nói, “Có điều một năm nay tôi học hỏi được không ít, khoa cấp cứu đúng là nơi rèn luyện tốt.”

“Rèn luyện tốt cái gì,” Bác sĩ Hàn thay đồ xong, vỗ vỗ bả vai Tiêu Thần nói, “Nói chung chỗ nào cũng có cái vất vả, cố gắng làm nha.”

Tiêu Thần cười nói cảm ơn, nhìn bác sĩ Hàn đi ra khỏi phòng thay đồ, anh âm thầm thở dài: Xem ra người trong bệnh viện ai cũng nhận ra được anh và Chương Thiên Khải thủy hỏa bất dung, hơn phân nửa ắt hẳn là đem chờ xem kịch vui, này trong mắt họ chắc còn hay hơn chương trình tất niên.

Bốn giờ chiều, Tiêu Thần nhận được điện thoại của Quách Hoành.

“Bận không?” Giọng điệu Quách Hoành nghe ra không mấy khả quan.

“Cũng tạm,” Tiêu Thần rất nhanh đã ký xong phiếu xét nghiệm đưa cho bệnh nhân, “Có chuyện gì?”

“Giải tán.”

“Hả,” Tiêu Thần trong lòng căng thẳng, sao nghe kiểu gì cũng không thấy có gì tốt vậy.

“Qua năm cậu có thể về đây rồi.”

Tiêu Thần nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói một câu “Vậy anh làm bộ căng thẳng thế làm gì,” thì nghe Quách Hoành nói tiếp, “Có phải cậu nói chuyện của tiểu Tống với Trương viện không?”

“Đúng vậy.” Tiêu Thần dứt khoát thừa nhận, “Quách Hoành, tôi biết anh không muốn nói ra chuyện này, lúc đầu tôi cũng không muốn nói, người ta dù sao cũng là con gái, mặc dù từ chức rồi nhưng mà danh dự của cô ấy…tôi…”


“Được rồi,” Quách Hoành cắt ngang Tiêu Thần, “Hôm qua lúc Trương viện hỏi tôi cũng đã nói với ông ấy rồi, nếu có lỗi thì hai chúng ta cùng có lỗi…Kỳ thật tôi cũng cảm thấy rất phiền, Chương Thiên Khải suốt ngày không an phận, để hai ông lão đó tối ngày đấu đá, toàn đem chúng ta ra làm bia đỡ đạn.”

“Ừm thế nên tôi mới muốn giải quyết cho xong một lần.” Tiêu Thần thấp giọng nói, “Thật là mệt.”

“Chuyện của Chương Thiên Khải thế nào Trương viện cũng đi nói với Lưu viện, cậu biết không, hôm nay họp hành chính người đưa ra quyết định xử lý Chương Thiên Khải không phải Trương viện mà là Lưu viện.”

“Sao?” Tiêu Thần mới đầu bất ngờ, sau nghĩ lại cũng có thể hiểu được. Một là, chuyện lần này của Chương Thiên Khải huyên náo để cả bệnh viện ai cũng biết, Lưu viện nếu như vẫn cố bao che cho hắn cũng không khỏi có chút quá đáng; thứ hai chuyện của Chương Thiên Khải và tiểu Tống quá bê bối, ai gả con mình cho một người như vậy cũng cảm thấy không vui, cho dù có thật sự kết hôn đi chăng nữa, nhưng mà lời ra tiếng vào cũng khó tránh khỏi, có khi còn cho là mình ỷ thế hiếp người, bắt nạt một y tá nhỏ bé.

Giữa hai cái nặng nhẹ tất nhiên là tránh nặng tìm nhẹ, Chương Thiên Khải bị vứt bỏ cũng không có gì khó hiểu.

Quách Hoành nói: “Cho nên Tiêu Thần này, chuyện của Chương Thiên Khải với tiểu Tống tôi thấy chỉ có nước càng ngày càng rùm beng thôi, cậu nhớ cẩn thận, tôi sợ Chương Thiên Khải vò mẻ không sợ nứt nữa.”

“Chuyện này cũng không phải cẩn thận là xong,” Tiêu Thần bình tĩnh nói, “Anh ta muốn gây sự thì cứ mặc anh ta.”

“Nếu xảy ra chuyện thật, lời mọi người nói cũng không dễ nghe gì đâu.”

“Tôi biết mà,” Tiêu Thần nhẹ nhàng cười một tiếng, “Cảm ơn anh nhắc nhở, tôi sẽ chuẩn bị tâm lý.”

Cúp điện thoại của Quách Hoành xong Tiêu Thần gọi điện thoại cho Tư Kiêu Kỳ.

“Có thông báo chính thức rồi?” Tư Kiêu Kỳ xem ra còn kích động hơn Tiêu Thần.

“Vẫn chưa, chắc tí nữa tan ca sẽ có, nhưng mà cũng chắc bảy, tám phần rồi.”

“Tốt quá rồi!” Tư Kiêu Kỳ ở đầu bên kia reo hò làm Tiêu Thần cũng cười theo.

“Đi ăn mừng, Tiêu Thần chuyện này nhất định phải chúc mừng, anh vui quá.” Tư Kiêu Kỳ hớn hở nói.

“Chỉ là đổi chỗ làm việc thôi có gì đâu mà anh vui thế?” Tiêu Thần nói, “Cũng đâu có tăng lương.”

“Không không không, tiền không phải là vấn đề,” Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói, “Thời khắc mấu chốt, em chuyển về khoa ngoại lồng ngực sau này có thể bảo đảm cho chúng ta một cuộc sống về đêm mỹ mãn.”

“Cút!” Tiêu Thần không nhịn được cười cúp điện thoại, bệnh nhân tiếp theo đi vào được chứng kiến một màn xuân về hoa nở trên mặt bác sĩ hôm nay.

***

Năm giờ, Tiêu Thần bắt đầu giao ca với bác sĩ trực đêm, bác sĩ nọ cười nói chúc mừng anh, biểu thị anh cuối cùng cũng được rời khỏi cái chỗ này.

Tiêu Thần cười nói: “Tôi dù gì cũng còn ở đây nửa tháng, anh đừng có đuổi tôi đi sớm vậy chứ.”

Tất cả mọi người đều cười.

Tới giờ, Tiêu Thần lại thấy luyến tiếc khoa cấp cứu, công việc chỗ này dù cho cực nhất, chứa đựng nhiều nguy cơ và áp lực thật nhưng cũng không thể phủ nhận cái cảm giác kích thích mà nó mang tới, làm cho người ta không ngừng cố gắng, giống như thời thời khắc khắc đều phải chạy đua với tử thần. Sứ mệnh hàng đầu của khoa cấp cứu không phải chữa bệnh mà là cứu mạng, cho nên chỉ có ở đây người ta mới có thể cảm nhận được sâu sắc sinh mệnh yếu ớt, cũng là bền bỉ tới mức nào.

Tiêu Thần cũng không có chán ghét công việc ở khoa cấp cứu, hơn nữa từ tận đáy lòng anh còn rất biết ơn khoảng thời gian một năm được làm việc ở đây. Cuộc sống như thế này càng khiến anh học được cách trân trọng, cũng nhờ nó mà anh gặp được Tư Kiêu Kỳ.

Tiêu Thần thay đồ, ra khỏi tòa nhà cấp cứu thì quẹo phải, bên phải là một loạt hành lang phổ cập khoa học, phía cuối hành lang có một tấm bảng lớn, trên bảng chính là thông báo mới nhất vừa mới được ban ra, việc điều phối nhân sự hẳn là được dán trên đó, đương nhiên bên cạnh còn có biên bản xử lý Chương Thiên Khải.

Lúc này đã có rất nhiều người đứng trước bảng thông báo, Chương Thiên Khải cũng đứng trong số đó, sắc mặt trắng bệch.

Tiêu Thần vô thức muốn lùi về sau, nhưng do dự một hồi vẫn là tiến về phía trước – chuyện này sớm hay muộn cũng không thể tránh khỏi. Có người thấy Tiêu Thần, nhao nhao lên tiếng chúc mừng, nói cuối cùng anh cũng thoát khỏi bể khổ rồi. Nói xong đám đông cũng không có tản ra mà người càng lúc lại càng nhiều hơn.

Rốt cuộc Tiêu Thần bị đẩy lên phía trước, đứng đối diện với Chương Thiên Khải.

Bọn họ đã từng cùng nhau sóng vai đi tới bệnh viện An Hải làm việc, cùng nhau đi học, cùng nhau lên kế hoạch cho công việc sau này, lúc tiến vào cổng trường còn từng cùng nhau niệm trong lòng lời thề của Hippocrates.

“Tiêu Thần,” Chương Thiên Khải lạnh nhạt nói, “Cậu chắc vui lắm hả?”


Người xung quanh nghe thấy lời này liền im lặng lại.

“Tất nhiên,” Tiêu Thần nói, “Anh biết tôi muốn về khoa ngoại lồng ngực mà.”

“Cũng phí không ít công sức nhỉ?”

“Cũng được, không bằng anh.”

“Lên giường với chủ nhiệm khoa thì có gì mà tốn sức?” Chương Thiên Khải lạnh lùng nói, “Cậu ở phương diện này cũng tiện, không phân nam nữ.”

Không khí xung quanh bỗng dưng ngưng đọng, anh còn có thể nghe thấy có người kinh hô lên. Tiêu Thần cảm thấy ánh mắt của mọi người lúc này đều đặt trên người mình, so ra còn nặng hơn thiên quân, ánh mắt giống như mang theo gai nhọn, nhìn đến đâu có thể làm người ta đau đớn đến đó, anh thật sự cảm thấy gai nhọn đó tất cả đều nhắm lên người mình, đâm thẳng vào tim.

Anh hít sâu một hơi, nhìn về phía Chương Thiên Khải: “Tôi là đồng tính luyến ái không sai, có điều tôi có người yêu, cũng sẽ không làm cho con gái nhà người ta có bầu rồi vứt bỏ.”

“Con gái?” Chương Thiên Khải hừ một tiếng, “Cậu có khả năng làm con gái có bầu ư?”

“Anh đừng có quá đáng.”

“Tôi làm sao? Ít ra tôi cũng không lên giường với người ta để được thăng chức.”

“Thật à?” Tiêu Thần cười nhạt, “Vậy bạn gái bây giờ của anh là ai?”

Chung quanh lại vang lên một tràng nghị luận, ánh mắt mọi người nhìn Chương Thiên Khải có vài phần khinh bỉ, đã có người nhẹ giọng hô lên tên của tiểu Tống. Mọi người đa số đều sang suy đoán xem bạn gái hiện giờ của Chương Thiên Khải là ai, càng bàn tán càng sôi nổi.

Chương Thiên Khải mở to hai mắt nhìn Tiêu Thần, giống như Tiêu Thần vừa đâm một nhát vào chỗ hiểm trên người hắn, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu dám nói …Lúc trước cậu nói thế nào…”

Tiêu Thần đương nhiên biết Chương Thiên Khải đang nói đến thỏa thuận lúc trước của bọn họ, nhưng là…Tiêu Thần tự dưng muốn cười, bởi vì anh nhớ tới một câu nói “Trời tạo nghiệt có thể sống, tự mình tạo nghiệt không thể sống”. Nhưng anh cũng lười tranh luận mấy cái này với Chương Thiên Khải, vì anh thấy bóng dáng Tư Kiêu Kỳ lấp ló phía sau.

Người đàn ông kia mặc một cái áo khoác dày màu đen, hai tay để trong túi quần đứng dựa lưng lên một cây cột trong hành lang, lông mày rậm rạp, từ trong mắt phát ra một loại thần thái ngang ngược, khóe miệng có lẽ bởi vì khó chịu mà mím lại. Hắn đang cực lực nhẫn nại, vì một câu “Tư Kiêu Kỳ, anh phải tin em, chuyện này em có thể tự mình giải quyết” của Tiêu Thần.

Tiêu Thần bắt đầu sốt ruột, đứng ở đây đấu đá với Chương Thiên Khải đối với anh chẳng có ý nghĩa gì, hai người đứng trước mặt nhiều người như vậy lật mặt lẫn nhau thật sự quá nhàm chán. Tiêu Thần nhớ tới Tư Kiêu Kỳ nói hôm nay muốn ăn mừng, còn muốn cho mình một bất ngờ, thế nên anh càng sốt ruột. Nếu như đây là đánh cược, thắng bại đã định không còn bất ngờ gì nữa, Tiêu Thần giờ chỉ muốn mau chóng về nhà xem Tư Kiêu Kỳ dành cho mình bất ngờ gì.

“Chương Thiên Khải,” Tiêu Thần nhìn thẳng vào mắt Chương Thiên Khải nói, “Tôi đúng là đồng tính luyến ai, tôi cũng không sợ để mọi người biết. Đồng tính luyến ái cũng không phạm pháp, cũng đâu có điều luật nào cấm đồng tính luyến ái làm bác sĩ. Tôi cảnh cáo anh, có mấy lời anh đừng nên nói lung tung, đụng chạm tới thanh danh của người khác, phỉ báng người khác có thể phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy, không phải ai cũng dễ nói chuyện giống như tiểu Tống đâu!”

Mấy lời này của Tiêu Thần nói ra quá mức thản nhiên, thản nhiên tới độ giống như lẽ đương nhiên, vẻ mặt bình tĩnh, lời nói ra cũng không run rẩy chút nào. Tư Kiêu Kỳ đang đứng sau đám đông có cảm giác như tim mình bị một bàn tay nào đó chụp lấy, anh từ trong ánh mắt đó của Tiêu Thần thấy được vầng sáng lấp lánh, tự tin, trấn định, còn có một chút trào phúng.

Anh kiêu ngạo ngắm nhìn Tiêu Thần, cảm thấy con mèo Ba Tư này dù thế nào cũng sẽ không dễ dàng gục ngã.

Ánh mắt trong vắt không hề gợn sóng của Tiêu Thần nhẹ nhàng lướt qua một vòng, người xung quanh vô thức né tránh ánh mắt đó, có người thậm chí còn cúi đầu. Tiêu Thần bỗng thấy buồn cười, mình come out còn không sợ, bọn họ có cái gì phải e ngại? Lúc anh lần nữa đưa mắt nhìn về phía Chương Thiên Khải, bỗng dưng có một cảm giác được giải thoát, nương theo cảm giác này nắm lấy sự dũng cảm vô hạn, tựa hồ có thể một mình chống lại tất cả dư luận của xã hội.

Chỉ cần người đàn ông kia đứng bên cạnh mình.

“Nếu như,” Tiêu Thần trấn định nói, “Nếu như anh vẫn còn nói hươu nói vượn, bịa đặt chuyện tôi có quan hệ với người nào đó thì tôi đành phải nhờ tới sự can thiệp của pháp luật.”

Mặt Chương Thiên Khải chuyển sang trắng bệch, đứng ở đó, hắn nhớ Tiêu Thần từng nói, đây là một vụ cá cược. Hắn vẫn cho rằng lần cá cược này quan trọng ở việc ai giành lợi ích nhiều hơn, nhưng không ngờ tới trong mắt Tiêu Thần chính là xem ai có thể thản nhiên hơn ai.

Tiêu Thần quay qua nói với các đồng nghiệp đứng bên cạnh: “Tôi đi trước đây, mai gặp.”

Đám đông xung quanh sửng sốt mấy giây mới kịp phản ứng lại, ấp úng nói: “À, tạm biệt…”

Tiêu Thần không chút do dự nhấc chân rời đi, đám người xung quanh tự động tách ra nhường đường cho anh. Cuối đường, Tư Kiêu Kỳ đứng thẳng người, hai hàng lông mày vẫn nhíu lại, nhưng ánh mắt ngang ngược kia đã bắt đầu dịu lại, nhu hòa hơn rất nhiều.

Tiêu Thần đi tới trước mặt Tư Kiêu Kỳ, nắm lấy tay đối phương, cười nói: “Đi thôi, em đói rồi.”

Hai người đi về phía cổng lớn bệnh viện, để lại phía sau biết bao ánh mắt tựa hồ không thể hiểu nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui