Tư Kiêu Kỳ đi ra ngoài gọi xe, Trình Tử dùng một cái khăn sạch quấn cánh tay Kiều Hâm, miệng không ngừng nói xin lỗi. Kiều Hâm hùng hùng hổ hổ nói một thân “nghệ thuật” như vậy bị hủy hết rồi, lại nói đâm anh em ở trong nhà một nhát quả thật không phải người mà…
Trương Hạo ở bên cạnh nghe được cảm thấy vô cùng phiền phức, tát một cái lên đầu Kiều Hâm nói: “Mày câm miệng ngay, ồn ào chết được.”
Kiều Hâm ủy khuất ngậm miệng, tức giận bất bình nói một câu: “Hình xăm này của tao, đều là tác phẩm nghệ thuật đó.”
Tư Kiêu Kỳ lúc đi vào nghe được một câu như vậy, anh bĩu môi nói: “Ừ là tác phẩm nghệ thuật, đi nhanh lên đi, ngày mai lột da chú mang ra làm chụp đèn.”
“Fascist! Nazi! Đồ tể!” Kiều Hâm tức giận hét lên. (Fascist: Phát xít, Nazi: Đảng Quốc xã do Hít-le dẫn đầu).
Lúc bọn họ muốn theo vào bệnh viện, Tư Kiêu Kỳ phản đối nói:
“Đi nhiều người như vậy làm gì? Mấy cậu tưởng đánh nhau chắc?” Tư Kiêu Kỳ giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm túc, “Nhiều người như vậy đi bệnh viện là sợ không loạn sao. Lại nói đó cũng không phải chỗ tốt đẹp gì, lỡ như lại bị người khác lây bệnh, mọi người tốt nhất ở nhà đi.”
“Đừng mà,” Trình Tử có chút sốt ruột, “Nhiều người có gì còn có thể giúp đỡ lấy tay a, đi đăng kí lấy thuốc này nọ, Tiểu Kiều căn bản vô dụng, tụi em đi có thể phụ một tay.”
“Không được gọi tao là Tiểu Kiều” Kiều Hâm bực bội hầm hừ một câu, sau đó thấy Tư Kiêu Kỳ liền cúi đầu.
“Các cậu xem bộ dạng bây giờ của mình đi,” Tư Kiêu Kỳ chỉ chỉ bọn họ, “Mỗi người nhìn đều thấy không phải người tốt, cả một đoàn người ầm ầm đi tới, không khéo người ta còn báo cảnh sát.”
“Chậc chậc,” Trương Hạo lắc đầu một cái, “Anh nhìn lại mình trước đi, trong phòng này không có gương.”
“Cút!” Tư Kiêu Kỳ không được tự nhiên sờ đỉnh đầu một cái, nghĩ thầm ông đây ít nhất cũng còn có tóc có được không, bốn người các cậu còn muốn đi theo một người đầu trọc nữa?
“Thật không cần tụi em đi theo?” Trình Tử khá băn khoăn, dù sao tự nhiên không có chuyện gì lại đi đâm anh em mình là do hắn làm.
“Không cần,” Tư Kiêu Kỳ vung tay nói: “Có tí việc, nên làm gì không nên làm gì anh mày biết rõ. Hai đứa bọn anh ở gần nhau lầu trên lầu dưới có gì cũng tiện, mấy cậu ngày mai còn phải đi làm mà.”
Cả bọn gật gật đầu, tập thể bắt đầu móc túi ra gom góp tiền, bị Kiều Hâm một cước đá đi: “Gom tiền cái gì, ông đây vẫn có tiền khám bệnh, ôm tiền dơ bẩn của tụi bây cút nhanh đi! Lúc khác mời đại gia uốn rượu tạ lỗi là được.”
Trình Tử cười hì hì gật đầu.
Tư Kiêu Kỳ bên cạnh không chịu được hét lên: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên, đi bệnh viện!”
Anh kéo Kiều Hâm, vội vã đi ra ngoài, xe taxi đang chờ ở cửa.
Trình Tử gãi gãi sau gáy cảm khái: “Đại ca thật thấu tình đạt lý, mày xem, Tiểu Kiều bị thương, anh ấy so với Tiểu Kiều còn sốt ruột hơn, vội vàng đòi đi bệnh viện.”
Dưới chân Tư Kiêu Kỳ lảo đảo, đi một mạch không dám quay đầu lại.
Chờ lên xe Tư Kiêu Kỳ liền hối tài xế lái nhanh một chút, Kiều Hâm không khỏi cảm động, cảm giác mình không nhận lầm người đại ca này, đang say vẫn không ngừng nói “cảm ơn”. Mà Tư Kiêu Kỳ vẫn rất thản nhiên, anh em bị thương nhất định phải mau chóng đưa hắn đi bệnh viện; đi tới bệnh viện không chừng còn có thể dụ dỗ được anh chàng đẹp trai, nhất cữ lưỡng tiện, một mũi tên bắn trúng hai con chim tội gì không làm?
“Sắc,” “Nghĩa” Hai từ kết hợp thật là tuyệt vời!
Kiều Hâm liếc qua, nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên mặt Tư Kiêu Kỳ không khỏi rùng mình, kiểu gì cũng thấy quá tà khí rồi.
Tôn Tịnh ở phòng trị liệu vội vàng kiểm tra bệnh nhân tiêm dịch, tất cả các loại thuốc nếu có đánh số đối lập với số giường, mỗi lần sử dụng thuốc đều phải kiểm tra ba lần bảy lượt, không thể qua loa được, cũng vì lẽ đó Tôn Tịnh cảm thấy mệt nhất là thời gian này ở phòng cấp cứu. Cô là y tá thâm niên, tuy rằng thời gian cô làm việc ở đây không lâu, nhưng cũng được cho vào tổ chịu trách nhiệm cao, phụ giúp bác sĩ xử lý những trường hợp khẩn cấp. Tối hôm nay bệnh nhân không nhiều, cô mừng thầm trong bụng, hy vọng trạng thái này có thể kéo dài tới rạng sáng, ngày mai là cô có thể được nghỉ ngơi rồi.
Lúc Tôn Tịnh lấy bình thuốc cuối cùng rót vào túi chất lỏng thì có một cô gái ở tổ khám bệnh chạy tới: “Chị Tôn, có ca cấp cứu bị ngoại thương, chắc là cần phải khâu lại, bác sĩ Tiêu vừa mới vào phòng cấp cứu, chị đi coi thử xem sao.”
Tôn Tĩnh vẫy vẫy tay, với tay lấy cái túi khâu.
Trước cửa phòng khâu có một người đàn ông đang ngồi, đầu trọc bóng loáng, mặt đỏ tới mang tai, cả người đầy mùi rượu, mặc một chiếc áo lót bó sát người, trên cánh tay đầy hình xăm, còn có một hình xăm từ vai kéo dài tới cổ tay.
Lưu manh.
Gần 4 giờ sáng, có một tên lưu manh bị thương, Tôn Tịnh liền rõ, đây nhất định là xã hội đen thanh toán lẫn nhau. Tôn Tịnh cô ghét nhất là người như thế, vô duyên vô cớ gây sự gieo vạ cho xã hội, ngoại trừ gây phiền phức cho người khác thì không làm được cái gì tốt đẹp. Mỗi lần đụng phải những chuyện như thế này còn phải đưa tới cảnh sát dò hỏi, hơn nữa vết thương kiểu này tuy không khó xử lý nhưng phiền muốn chết, sát trùng, khâu vết thương, kiểm tra, chích ngừa phong đòn gánh, quả thực mệt chết được.
Bởi vậy nếu hy vọng bây giờ Tôn Tịnh có thể trưng ra vẻ mặt ôn hòa lời lẽ ôn tồn chính là mơ hão.
“Bị làm sao vậy?”
“Bị dao cắt.”
Tôn Tịnh cau mày nhìn vết thương, cái này là dao chặt dưa hấu sao, không chỉ đánh nhau còn dùng tới vũ khí quản chế (Quản chế: bị quản lý, kiểm soát chặt chẽ), cái này phải báo cảnh sát thôi.
“Y tá,” Tư Kiêu Kỳ cầm tờ giấy đăng kí hỏi: “Chúng tôi phải tới phòng nào ở khoa ngoại?”
“Đi theo tôi.” Tôn Tịnh quay đầu đi vào phòng khâu.
Kiều Hâm nhấc mông đi vào trong, Tư Kiêu Kỳ có chút do dự đang muốn vào theo.
“Anh vào làm gì?” Tôn Tịnh ngăn Tư Kiêu Kỳ lại, “Bệnh nhân vào là được, anh chờ ở ngoài đi.”
“Ai, không phải,” Tư Kiêu Kỳ liếc mắt nhìn vào trong phòng khâu vết thương, bên trong không có ai, “Không được nhìn bác sĩ sao?”
“Nhìn cái gì? Giờ tôi phải sát trùng vết thương rồi!” Tôn Tịnh đẩy Tư Kiêu Kỳ một cái rồi đóng cửa lại.
Tư Kiêu Kỳ trợn mắt ngoác mồm đứng ngay cửa, cảm thấy nội dung của vở kịch hình như không phải đi theo hướng mình muốn rồi. Anh vuốt vuốt mũi đi qua đi lại trước cửa phòng khâu, sau đó mới phát hiện trước cửa mỗi phòng đều có một tấm bảng nhỏ sáng đèn để tên bác sĩ cũng như hình ảnh của bác sĩ đó.
Thật sự là nhân tính hóa quản lý, quả thực có lương tâm nghề nghiệp, cái này phải được tán dương.
Tư Kiêu Kỳ đắc ý đi xem từng cái một, vừa xem vừa nói thầm, anh chàng đẹp trai, cậu tốt nhất đừng làm ở phòng điều trị, cũng đừng là khoa sản, bằng không anh em tôi có bị thương cũng hết cách.
Cuối hành lang, đèn ở 2 phòng khám khoa ngoại đều sáng, trên hình là Tiêu Thần mang theo ý cười nhàn nhạt. Tư Kiêu Kỳ đứng ở đó cười nghiêng đầu xem xét một lúc, sững sỡ từ trong giấy chứng nhận nhìn ra tính cách tùy tính thoải mái của “anh chàng đẹp trai”.
Tiêu Thần? Tên rất hay! Tư Kiêu Kỳ trong lòng đọc thầm một hồi, cảm thấy buổi tối hôm nay vô cùng tuyệt vời. Anh quay đầu lập tức quay về phòng khâu lại, gõ gõ cửa nhìn vào thì thấy Kiều Hâm trợn mắt nhe răng. Tôn Tình cầm theo rượu sát trùng thoa vào tay của hắn vừa nói: “Là đàn ông thì kiên nhẫn một chút đi, sợ đau thì từ đầu đừng có đánh nhau.”
Kiều Hâm cắn chặt răng hàm giận lắm mà không dám nói gì, lông mày nhướn nhướn nhìn trừng trừng trán của Tôn Tịnh. Cái đầu bóng lưỡng lấm tấm mồ hôi hột.
“Vậy… y tá,” Tư Kiêu Kỳ cười hì hì nói, “Bác sĩ Tiêu Thần đang ở đâu vậy? Tôi là bạn cậu ấy.”
Tôn Tịnh không nhịn được ngẩng đầu liếc anh một cái, cảm thấy người này tám phần là nhận vơ, nếu là bạn của bác sĩ Tiêu thì lúc nãy đã nói rồi, cần gì đợi tới lúc này?
“Bác sĩ Tiêu đang ở trong phòng cấp cứu.” Tôn Tịnh cúi đầu thoa thuốc sát trùng lên tay Kiều Hâm, đổi lấy Kiều Hâm một trận run cầm cập.
“Vậy, khi nào cậu ấy đi ra?”
“Ơ anh hay nhỉ, đến xem người bệnh đi…Ai, mà anh làm sao vào đây được? Đi ra ngoài, ra ngoài!”
Tư Kiêu Kỳ ngượng ngùng lùi ra, nghĩ thôi vậy cũng coi như công đức viên mãn rồi, dù sao cũng đã biết tên với phòng của con mèo ham ngủ đó rồi, bước kế tiếp chỉ còn xin số điện thoại thôi, anh đắc ý nghĩ đột nhiên cảm thấy có người vỗ vai mình.
“Anh tới đây làm gì?” Tiêu Thần nghiêng đầu kinh ngạc hỏi.
“Ôi ôi,” Tư Kiêu Kỳ kích động muốn nhảy lên, trực tiếp bắt lấy tay Tiêu Thần, “Tôi tìm cậu đã nửa ngày rồi!”
Tiêu Thần cúi đầu nhìn hai tay mình, bị Tư Kiêu Kỳ nắm chặt lại trong tay, liền cảm thấy khó chịu – tôi với anh có quen nhau sao? Tiêu Thần hơi dùng sức, muốn rút tay ra nhưng vừa mới động Tư Kiêu Kỳ lại nắm chặt thêm một chút, “Ai nha bác sĩ Tiêu tôi tìm cậu thiệt vất vả mà.”
Khóe miệng Tiêu Thần giật giật, để lộ ra nụ cười cứng ngắc nói: “Ừm, tìm tôi làm gì?” Vừa nói vừa rút tay ra lại không nghĩ tới lần này có thể dễ dàng thoát khỏi bàn tay của Tư Kiêu Kỳ.
Tiêu Thần vân vê đầu ngón tay, xúc cảm vừa rồi còn vươn trên tay, mạnh mẽ, ấm áp còn mang theo cảm giác thô ráp khác hẳn với bàn tay của mình.
“Bác sĩ Tiêu,” Tư Kiêu Kỳ rất tự nhiên để cánh tay trên vai Tiêu Thần, dễ dàng kéo người đi theo mình, đứng sát mép hành lang để không cản trở người khác đi lại, đồng thời đến gần nhỏ giọng nói: “Tôi tìm cậu có chút chuyện.”
Tiêu Thần cố gắng đem sự chú ý của mình đặt trên người Tư Kiêu Kỳ chứ không phải cánh tay đang khoác trên vai mình, trong lòng anh có chút bồn chồn, luôn cảm thấy động tác cơ thể của Tư Kiêu Kỳ có chút… ý tứ đó.
Tôi với anh rất thân nhau sao? Tiêu Thần lần thứ hai oán thầm, anh rất không được tự nhiên vừa định bước ra né khỏi tay Tư Kiêu Kỳ thì Tư Kiêu Kỳ cũng giống như vô ý mà bỏ tay xuống.
Biểu hiện vừa đủ thân mật lại không tùy tiện, vừa ám muội nhưng lại có chừng mực.
Động tác nhanh gọn, thần thái tự nhiên, vừa nhìn là biết dạng quen dùng thủ đoạn, trước kia không biết đã làm bao nhiêu lần rồi.
Tiêu Thần trong lòng cười lạnh, thật không nhìn ra, tài xế lái xe buýt cũng là dạng thích hoa thơm cỏ lạ, phong lưu thành tính đây mà.
Người như vậy sẽ biết sợ sao? Tiêu Thần biễu môi, cảm thấy ấn tượng của mình với hắn lúc trước đúng là sai lầm, đây là giả heo ăn hổ đây mà, mình vẫn nên cẩn thận chút.
*Giả heo ăn hổ: ý chỉ giả vờ ngây thơ để người khác không để phòng nhầm đạt được mục đích của mình.
“Chuyện gì?” Tiêu Thần cười nhẹ như gió thổi mây bay, phảng phất như chuyện gì cũng chưa xảy ra, anh cùng với Tư Kiêu Kỳ lúc này thuần khiết giống như tuyết đầu mùa vậy, “Anh lại đụng phải một ông lão?”
“Ế?” Tư Kiêu Kỳ nói có chút khó khăn, “Ông lão nào?”
“Anh lần trước không phải đụng trúng một ông lão sao?” Tiêu Thần buồn cười hỏi, đối mặt với Tư Kiêu Kỳ đang trợn mắt há mồm anh rất là đắc ý, cảm thấy người này trước mặt người khác rụt rè thật khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Lần trước?” Tư Kiêu Kỳ cau mày đánh giá Tiêu Thần từ trên xuống dưới, vỗ bàn tay kinh ngạc hét lên, “Bác sĩ lần trước hóa ra là cậu!”
Tiêu Thần gật gù.
“Ai, hôm đó cậu mang khẩu trang nên tôi mới không nhận ra cậu.” Tư Kiêu Kỳ lại đặt tay lên vai Tiêu Thần, vỗ một cái, vừa vỗ vừa nói, “Đây chính là duyên phận, là duyên phận đó, hai ta không phải có duyên thì còn là cái gì đây!”
Tiêu Thần híp mắt, vừa cảm nhận độ ấm trên bả vai mình vừa âm thầm cười lạnh: Anh không phải là muốn “làm quen” sao?
“Hôm nay anh đến đây làm gì?” Tiêu Thần bình tĩnh hỏi, hoàn toàn không để ý tới bàn tay của Tư Kiêu Kỳ.
“À, là bạn của tôi bị thương,” Tư Kiêu Kỳ cười híp mắt nói, cảm giác giống như đang nói “Tình địch của tôi bị thương” vậy.
“Bị thương như thế nào?”
“Bị dao cắt…” Tư Kiêu Kỳ liếc mắt nhìn vẻ mặt Tiêu Thần, “Không phải chúng tôi đánh nhau, là lúc ăn cơm không cẩn thận để bị thương.”
“Ăn cơm?” Tiêu Thần cau mày hỏi, “Chỉ ăn một bữa cơm thôi cũng có thể đến bệnh viện cấp cứu?”
“A… thì cái này không phải do không cẩn thận sao?” Tư Kiêu Kỳ gãi gãi đầu.
“Tôi đi xem đã,” Tiêu Thần xoay người ra khỏi phòng khâu.
Một gã đầu trọc ngồi nhe răng nhếch miệng trên giường khám bệnh, trên gáy toàn mồ hôi, miếng vải vừa vặn che kín cánh tay đầy hình xăm, Tôn Tịnh đang mở túi đựng kim khâu ra.
Cánh tay có hình xăm này nhìn rất quen! Tiêu Thần trong chớp mắt chợt nhớ tới cái gì đó, anh nghiêng đầu sang nhìn chầm chầm Tư Kiêu Kỳ.
Đúng là giả heo ăn hổ mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...