Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Người mà Tiêu Thần nói tới là một bác sĩ nha khoa, tên Thương Ngạn, là đàn anh khóa trên của Tiêu Thần, lúc trước làm việc tại khoa Tai – mũi – họng trong bệnh viện, sau này từ chức muốn tự mình mở phòng khám riêng, dạo này đang tìm một căn nhà thích hợp để làm phòng khám.

Tiêu Thần canh ngày nghỉ sắp xếp hẹn Thương Ngạn và Tư Kiêu Kỳ đến xem phòng. Tư Kiêu Kỳ đối với chuyện này vô cùng để tâm nên trước đó một ngày đã gọi bọn Trình Tử Hoa và Kiều Hâm tới quét tước dọn dẹp lại nhà cửa cho sạch sẽ. Ban đầu Tư Kiêu Kỳ chỉ nói “cứ dọn dẹp sơ sơ là được”, thế nhưng dù sao đi chăng nữa cũng phải cho người ta cảm giác “muốn mua nhà”. Thành ra bọn tiểu Kiều bận rộn hết một ngày, tới tối mặt ai cũng mệt mỏi chán nản thề sau này sẽ không dại gì mà đi mua biệt thự.

“Mệt chết rồi!” Kiều Hâm ngồi phịch lên ghế sa lông than ngắn thở dài, “Đại ca, lúc đó anh mua cho bọn em cái nhà này là muốn hành hạ bọn em phải không?”

Tư Kiêu Kỳ đạp Kiều Hâm một cái: “Cút, chú ngồi bẩn hết sô pha rồi.”

“Mẹ kiếp!” Kiều Hâm la lên, giọng cao tới nỗi tầng 18 còn nghe thấy, “Em không nghe lầm chứ anh hai, anh còn sợ em làm bẩn sô pha! Cái sô pha này của anh chưa làm bẩn quần em đã cảm ơn trời đất rồi!”

Tư Kiêu Kỳ chỉ chỉ Tiêu Thần ngồi bên cạnh nói: “Sô pha là hắn lau.”

Kiều Hâm lập tức đứng lên: “Ừm…Bác sĩ Tiêu, tôi về trước, mai gặp.” Nói xong liền cong chân chạy đi.

Tư Kiêu Kỳ cực kỳ kinh bỉ liếc nhìn bóng lưng Kiều Hâm, lầm bầm một câu: “Cái thằng này!” Sau đó cẩn thận từng li từng tí phủi phủi lại sô pha.

Tiêu Thần ngồi bên cạnh nhìn, trong lòng trở nên mềm nhũn, kéo Tư Kiêu Kỳ ngồi xuống. Tư Kiêu Kỳ khựng lại, không hiểu hỏi: “Sao vậy? Tôi chưa chùi xong mà, có khi ngày mai cậu phải lau lại lần nữa rồi.”

“Nhà này…là anh mua cho Kiều Hâm?”

“Ừm…à mà cũng không phải…Tiêu Thần, cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải ý đó…tôi mua cái nhà này là để…” Tư Kiêu Kỳ đột nhiên ý thức được cái gì bắt đầu quơ tay múa chân lên giải thích, gấp tới mức nói loạn xà ngầu, yết hầu còn nuốt một ngụm. Tư Kiêu Kỳ cảm thấy chắc hẳn Tiêu Thần đã hiểu lầm rồi, mua biệt thự cho Kiều Hâm…Mẹ kiếp, nghe thôi đã cảm thấy quá ảo diệu!

“Tôi biết anh với Kiều Hâm là bạn thân, anh không cần giải thích,” Tiêu Thần vỗ sau gáy Tư Kiêu Kỳ một cái, “Tôi cũng chưa nói hai người có gian tình.”

“Thật không?” Tư Kiêu Kỳ quan sát vẻ mặt Tiêu Thần một hồi, “Trước khi nổi bão sóng yên biển lặng.”

Tiêu Thần liếc mắt: “Anh có thể đừng như cô dâu nhỏ suốt ngày hờn dỗi có được không?”

Tư Kiêu Kỳ cẩn thận gật đầu rồi lại lắc đầu: “Em gái cậu, cậu mới là cô dâu nhỏ.”

“Anh rốt cuộc có chịu nói hay không?”


“Nói!” Tư Kiêu Kỳ cực kỳ thoải mái đem ngọn nguồn kể hết cho Tiêu Thần nghe. Tiêu Thần sau khi nghe xong chép miệng:

“Hóa ra anh thật sự là người giàu có a, ra tay thật phóng khoáng!”

“Thôi đi,” Tư Kiêu Kỳ bĩu môi, “Chỉ với chút tiền này của tôi nào có được gọi là người giàu có chứ, lúc đó khu biệt thự này vừa mới mở bán, bên đó lại có người quen nên để lại giá cũng khá mềm. Khi đó vốn dĩ muốn để cho mọi người cái đường lui, mấy anh em cũng không dễ dàng gì, quanh năm chạy xe vất vả, chưa kể tiểu Kiều với Trình Tử còn cứu tôi một mạng…”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Lật xe, chân tôi bị gãy. Lúc đó Trình Tử và tiểu Kiều cũng bị thương, trên đầu tiểu Kiều chảy máu không ngừng còn cố gắng lôi tôi từ trong xe ra ngoài…tay Trình Tử cũng bị gãy mà còn chạy mấy cây số để kêu người tới cứu, cánh tay hắn chút nữa là bị phế…” Tư Kiêu Kỳ đưa tay qua kéo Tiêu Thần vào lồng ngực, ôm chặt tới nỗi cảm thấy muốn chạm tới xương của đối phương. Anh nói tiếp: “Vì vậy sau khi tôi tiếp quản công ty chuyện đầu tiên làm là mua cái biệt thự này, lúc đó nghĩ dù thế nào cũng không thể để anh em bị thiệt thòi. Nếu không phải lúc đó không đủ tiền thì tôi còn muốn mua cho mỗi người một căn.”

Tiêu Thần cảm thấy ngực có chút đau, anh không rõ là do Tư Kiêu Kỳ ôm quá chặt hay là những lời của hắn làm mình đau lòng. Anh lẳng lặng nằm nhoài lên người Tư Kiêu Kỳ, cảm thấy hô hấp hỗn loạn của đối phương cuối cùng cũng ổn định lại, sau đó ngẩng đầu lên, cằm cọ cọ lên ngực Tư Kiêu Kỳ, nhìn hai hàng lông mày Tư Kiêu Kỳ phủ phía trên cặp mắt sáng óng ánh.

Bên trong không có nước mắt, thế nhưng Tiêu Thần cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Anh từ từ giật tay ra khỏi cánh tay Tư Kiêu Kỳ, xoa xoa eo hắn rồi lần theo vạt áo đi vào. Có thể chạm tới da thịt bóng loáng, cơ eo săn chắc của đối phương thật khiến người ta muốn cắn một cái.

Tiêu Thần trong lòng vùng vẫy một hồi, nhìn ra phía cửa, lúc Kiều Hâm đi đóng cửa rất chặt.

“Buông ra!” Tiêu Thần ngắt eo Tư Kiêu Kỳ.

Nếu là bình thường, khi nghe câu này Tư Kiêu Kỳ sẽ không những không buông ra mà còn đặt Tiêu Thần xuống giày vò một phen. Nhưng mà hiện tại Tư Kiêu Kỳ bị một loại tâm tình nào đó dẫn dắt, tay đột nhiên buông lỏng. Tiêu Thần không nghĩ tới Tư Kiêu Kỳ lại “ngoan” như vậy, anh có chút do dự, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, bản thân mình có thể tranh thủ giành thế thượng phong.

Nhưng mà ngay khi anh sâu sắc nhìn Tư Kiêu Kỳ một lần nữa, thấy hắn đang chìm đắm trong một loại tâm tình nào đó, Tiêu Thần liền đổi ý. Mấy ngày gần đây, Tư Kiêu Kỳ đều bận sứt đầu mẻ trán, ngày nào cũng bận vắt dò lên cổ nhưng chưa hề thấy hắn than lấy một chữ, lúc về nhà đều là vẻ mặt vui cười hớn hở. Hôm nào về muộn hắn sẽ không quên mua đồ ăn khuya mang về, ngon thì ngon đó mà bị cái đắt dã man. Khi Tiêu Thần nói với hắn sau này đừng mua đồ ăn khuya về nữa, Tư Kiêu Kỳ nói: “Cậu gầy quá, ôm không đã.” 500 đồng trong ngăn kéo vẫn còn nguyên, mấy hôm trước Tư Kiêu Kỳ vừa trích tiền lương ra hai ngàn đưa cho Kiều Hâm để gửi về cho mẹ nuôi.

Tiêu Thần không biết người mẹ nuôi đó là ai, thế nhưng anh biết người này chắc chắn đối với Tư Kiêu Kỳ có đại ân, bởi vì khi Kiều Hâm nói với Tư Kiêu Kỳ “Anh à, bây giờ kinh tế anh đang eo hẹp, tiền của mẹ nuôi mấy tháng này cứ để em lo đi”, Tư Kiêu Kỳ nói: “Anh mày dù có bán máu cũng không để mẹ nuôi phải chịu thiệt thòi, là anh có lỗi với bà ấy”…

Tiêu Thần nhìn Tư Kiêu Kỳ, trong lòng dậy lên một nỗi kích động khó tả, anh muốn làm gì đó để người này vui vẻ, liền bật dậy ngồi lên đùi Tư Kiêu Kỳ.

“Làm chứ?” Tiêu Thần nhẹ nhàng cười hỏi, tay đồng thời cởi T-shirt trên người ra.

Đôi mắt sáng rực của Tư Kiêu Kỳ trong nháy mặt tối sẫm như mực, anh nắm chặt eo Tiêu Thần, nhướn người lên hôn ngực Tiêu Thần, đầu lưỡi cứ thế đảo quanh xương ngực. Tiêu Thần nhắm mắt lại, cảm giác được tay Tiêu Thần đang lướt trên sống lưng mình, dùng sức kéo mình nhìn xuống.

“Sao tự nhiên lại ngoan ngoãn vậy?” Tư Kiêu Kỳ nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của anh, thắc mắc hỏi.


“Hỏi nhiều như vậy làm gì!” Tiêu Thần cảm giác mặt mình bắt đầu đỏ lên, anh thô lỗ cởi hết quần áo trong của Tư Kiêu Kỳ, dùng lực ôm lấy bả vai hắn. Hai bờ ngực cứ thế dính chặt vào nhau, đôi tim cùng nhịp đập.

“Không lên giường sao?” Tư Kiêu Kỳ có chút khó tin hỏi, tay anh có hơi run, phải mất một lúc lâu mới cởi được hết nút quần của Tiêu Thần ra.

Tiêu Thần quả thực muốn cắn chết Tư Kiêu Kỳ, người này bình thường mặt dày như tường thành, trước giờ cũng có thấy biết chừng mực đâu, sao hôm nay lại “nhã nhặn” thành như vậy? Anh bày ra bộ dáng muốn đi xuống, đỏ mặt lầm bầm một câu: “Đi!”

“Cậu nằm mơ đi!” Tư Kiêu Kỳ nắm lấy tay Tiêu Thần, dùng sức kéo người vào trong lồng ngực, “Tiêu Thần, Tiêu Thần, Tiêu Thần…” anh lầm bầm gọi tên Tiêu Thần, ngón tay luồn vào trong lưng quần Tiêu Thần.

Tiêu Thần nhắm mắt lại, không kháng cự nữa. Theo hắn, theo hắn đi, cứ như vậy đi…

***

Qua ngày thứ hai Tư Kiêu Kỳ cũng không dám để Tiêu Thần lái xe.

Với sắc mặt này của Tiêu Thần bây giờ nếu diễn Bao Công cũng không cần hóa trang, tinh thần uể oải ngồi kế bên ghế tài xế, mắt khép hờ nghỉ ngơi. Tư Kiêu Kỳ phải chỉnh còi nhỏ xuống một chút.

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần nói, mí mắt cũng không thèm nâng lên.

“Dạ, ngài có chuyện gì cứ nói.” Tư Kiêu Kỳ vô cùng chân chó bắt đầu giở giọng nịnh nọt, từ từ chạy chậm lại, sợ  lại chọc Tiêu Thần điên lên.

“Tôi đệt ông cố nội anh!”

“Tiêu gia, thật xin lỗi a, ông tôi chết cũng được mấy năm rồi.” Tư Kiêu Kỳ tiếc nuối chẹp chẹp miệng, “Nếu không ngài cứ làm tôi đỡ vậy.”

Tiêu Thần nghiến răng ken két, hoàn toàn không biết phải làm sao với tên lưu manh này. Bây giờ anh quả thật vô cùng hối hận ngày hôm qua tự nhiên đi đau lòng hắn làm gì. Tối hôm qua bởi vì nhìn thấy bộ dáng của Tư Kiêu Kỳ, nhớ tới hắn mấy ngày nay vì việc công ty mà phải chạy ngược chạy xuôi, bởi vì bán không được nhà mà ăn ngủ không yên còn cố gắng làm cho mình vui, Tiêu Thần cứ thế đau lòng người này, muốn làm chút gì khiến hắn vui vẻ, tạm gác mấy chuyện phiền lòng kia qua một bên.

Nhưng mà…

Tiêu Thần cẩn thận từng chút nhúc nhích eo mình, hôm qua tên lưu manh này mãi không cho mình ngủ, cái tư thế đó không biết là làm bao lâu. Cho tới khi anh thật sự không chịu được nữa ngã người lên ghế sa lông, cũng là Tư Kiêu Kỳ một mình đưa anh vào phòng tắm rồi kéo ra.


“Tiêu Thần,” tay còn lại của Tư Kiêu Kỳ nhẹ nhàng mơn trớn gò má Tiêu Thần, lông mày nhíu lại, “Xin lỗi, tôi…thật sự là không khống chế được.”

Tiêu Thần cuối cùng cũng mở mắt ra, lười biếng liếc mắt nhìn Tư Kiêu Kỳ.

“Có điều thật sự rất thích, rất thoải mái.”

Tiêu Thần lại nhắm mắt lại.

Xe bắt đầu đi vào khu biệt thự, chạy thẳng một đường. Nơi này từng là nhà của Tư Kiêu Kỳ, anh đã từng ở nơi này lái BMW đi dạo không biết bao nhiêu lần; ở hội quán phía đông tiểu khu có phòng tập thể hình, Tư Kiêu Kỳ làm một lần liền năm năm vip, trước giờ đi tập được đúng ba lần; phía tây tiểu khu có cái công viên nhỏ, trong đó có một cái hồ nước, anh từng cùng người kia đến đó tản bộ, nói là tản bộ thực chất cũng chỉ là nghe người kia lãi nhãi “Gần đây muốn mua đồ vẽ nào” “Muốn đi chỗ nào hóng gió”, hôm sau liền chuyển vào tài khoản người kia mấy ngàn đồng.

Đã từng cảm thấy người kia vừa đơn thuần lại nhiệt tình, bây giờ nghĩ lại, nhiệt tình thì chắc là có, chỉ là đối tượng để hắn nhiệt tình lại không phải là mình, còn đơn thuần thì…

Tư Kiêu Kỳ quay đầu lại nhìn Tiêu Thần, cảm thấy Tiêu Thần mới thật sự là “đơn thuần”!

Thân là bác sĩ ở tại một trong ba bệnh viện đứng đầu, tuổi trẻ tài cao, nếu muốn tìm bạn giường làm gì không có một đống người tốt kéo tới xếp hàng cho hắn chọn, mình chỉ là một tài xế lái xe buýt, nhà đang ở cũng là của người ta, còn vừa mới xin nghỉ việc, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất không còn một mống, Tiêu Thần làm sao lại có thể yên tâm theo mình như vậy?

Tư Kiêu Kỳ trải đời đủ nhiều, thời gian lăn lộn trong cái xã hội này không hề ngắn, dạng người nào cũng từng gặp qua. Nếu anh muốn lừa gạt Tiêu Thần quả thực dễ như trở bàn tay, tỷ như chỉ cần lén đặt camera trong phòng, tùy tiện quay vài ba cái clip là có thể dễ dàng moi được một khoản tiền từ Tiêu Thần.

Nếu như Tiêu Thần là em trai mình, Tư Kiêu Kỳ cảm giác chắc chắn mình sẽ đóng cửa lại giáo huấn cái tên ngốc này không ít hơn một tháng, sau đó đi tìm cái tên dám cả gan dụ dỗ em mình đánh cho một trận, để hắn đời này cũng không dám xuất hiện trước mặt Tiêu Thần nữa, không, nhất định phải đánh cho hắn không dám bước vào thành phố An Hải nửa bước.

Tư Kiêu Kỳ trong lòng nói, “Tiêu Thần số cậu đúng là quá tốt, cũng may là gặp phải tôi, chứ nếu gặp người khác không phải cậu bị thiệt rồi sao?” Đương nhiên lời này anh chỉ nói trong lòng, chắc chắn không nói ra.

Tiêu Thần nhắm mắt ngồi đó, một lúc lâu không thấy Tư Kiêu Kỳ nói chuyện, lười biếng mở mắt ra: “Anh đang nghĩ gì thế?”

“Tôi đang suy nghĩ,” Tư Kiêu Kỳ vững vàng dừng xe lại, nhìn thấy bóng người đang đứng chờ trước cổng biệt thự, nói: “Người bạn đó của cậu thật đẹp trai.”

“Đừng nghĩ bậy, cậu ta là dị tính luyến, con người ta cũng được ba tuổi rồi. Hơn nữa cha mẹ đều là người làm ăn, làm tiểu tam của người giàu có không dễ đâu đồng chí Tư Kiêu Kỳ à.” Tiêu Thần cười nhạo tháo dây an toàn, mở cửa xe đi ra ngoài. Tư Kiêu Kỳ tắt máy nhìn hai người huynh đệ bọn họ đã lâu không gặp ôm nhau chào hỏi.

Trong lòng Tư Kiêu Kỳ lập tức khó chịu, còn dám ôm người của ông đây!

***

Thương Ngạn rất thích căn nhà này, lầu một có thể dùng làm khu khám bệnh và phòng tư vấn, lầu hai còn có thể ngăn ra được tới bốn phòng nhỏ. Nhà của hắn ở Tứ Hoàn, lái xe từ đó tới đây còn chưa tới hai mươi phút. Hơn nữa, nhà cũng còn rất mới, trang trí lại một chút là có thể khai trương được rồi. Hoàn cảnh xung quanh cũng không tệ, đều là giai cấp trung lưu, không chừng còn có thêm một mớ khách hàng. Cộng thêm khách quen trước đây của hắn, có thể yên tâm bắt tay vào làm được rồi.

Thương Ngạn vỗ bả tai Tiêu Thần nói: “Phòng này không tệ a.”

Tiêu Thần chỉ Tư Kiêu Kỳ mặt tối sầm đang đứng bên cạnh: “Nhà này của hắn, anh cứ thương lượng với hắn đi, em chỉ làm cầu nối thôi.”


“Quan hệ của hai người hình như rất tốt?” Thương Ngạn ôm anh đi về phía khác, đi khoảng hai bước cách xa Tư Kiêu Kỳ một chút. Hắn cười hì hì nói, “Hai người có quan hệ tốt cậu nói giúp anh một tiếng đi.”

“Em không rành mấy cái này lắm,” Tiêu Thần cười nói, “Anh cũng biết phòng của em còn chưa trả hết nợ đây, biệt thự càng không cần phải bàn. Anh hỏi thử bên đại lý nhà đất coi nhà này khoảng bao nhiêu?”

“Bên đó người ta nói nhà này cũng phải tới tám triệu, có điều có thể ép giá xuống thêm khoảng hai, ba trăm ngàn, biệt thự bây giờ bán cũng khó.”

“Anh tính sao thấy không thiệt thòi là được, anh tới bàn với hắn đi, em đi theo nói giúp cho.” Tiêu Thần cổ vũ cười với Thương Ngạn một cái, ngây thơ 100%.

“Hầy, Tiêu Thần, cậu thấy anh kêu hắn giảm bao nhiêu thì được?” Thương Ngạn hỏi.

“Hay là ba trăm ngàn đi,” Tiêu Thần suy nghĩ một chút nói, “Bình thường đại lý bên ngoài còn phải ăn lời nên mới đôn giá lên, mình bảo giảm thêm một trăm ngàn nữa là vừa.”

“Không hổ là anh em tốt!” Thương Ngạn dùng sức vỗ vai Tiêu Thần một cái.

Hai người đi nhìn khắp nhà một lượt, sau đó gọi Tư Kiêu Kỳ lúc này đang đứng bên ngoài hút thuốc vào, Tiêu Thần nghiêm túc nhìn Tư Kiêu Kỳ nói: “Lão Tư, đây là anh em tốt của tôi, anh bán rẻ chút đi?”

Tư Kiêu Kỳ bị hai chữ “lão Tư” làm cho choáng váng, cảm thấy giọng điệu Tiêu Thần hình như có chút sai sai.

“Nhà này của anh lúc rao bán bên môi giới là giá tám triệu đúng không?” Tiêu Thần hỏi.

Tư Kiêu Kỳ gật gù, anh thật sự ra giá với bên môi giới là tám triệu, có điều mãi cũng không bán được nên mới giảm thêm tám trăm ngàn nữa, cái này Tiêu Thần cũng biết. Có điều nói kiểu này, Tư Kiêu Kỳ ngơ ngác đứng nhìn Tiêu Thần.

“Như vầy đi,” Tiêu Thần nháy mắt với Thương Ngạn, Thương Ngạn gật đầu chứng tỏ đồng ý, Tiêu Thần nói tiếp, “Coi như nể mặt tôi, với lại anh cũng đang cần bán gấp, bảy triệu rưỡi anh thấy thế nào? Tiền mặt một lần trả hết.”

Hai mắt Tư Kiêu Kỳ trợn trừng lên, anh nhìn vẻ mặt “muốn giúp anh em mình hạ giá” của Tiêu Thần chỉ có thể gật đầu một cái.

“Có nghĩa khí!” Tiêu Thần vỗ vỗ vai Tư Kiêu Kỳ, “Anh em tôi nhớ ân tình này của anh, bữa nào sẽ mời anh ăn cơm!” Sau đó xoay người lại nói với Thương Ngạn: “Bảy triệu rưỡi.”

Thương Ngạn gật đầu, “Cảm ơn anh em!”

Tư Kiêu Kỳ nheo mắt lại, bảy triệu rưỡi, còn một trăm ngàn đó là chuyện gì nữa vậy? Tiêu Thần cậu có chỗ nào là đơn thuần a?

Một chút cũng không đơn thuần!

Có điều ông đây chính là yêu chết cậu đơn thuần như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui