Hứa Nam Yên mở ngăn tủ ra xem xét, tất cả đều là váy, toàn bộ đẹp giống như váy của công chúa truyện cổ tích vậy, hắn còn nhớ rõ mình thích mặc váy, Hứa Nam Yên thở dài trong lòng.
Chọn một bộ váy dài rủ tới mắt cá chân màu trắng, Hứa Nam Yên chải tóc mái rủ xuống, che kín vết sẹo trên trán, nhìn mình trong gương, dường như mọi chi tiết chung quanh đều thay đổi, cô vẫn là cô chủ nhà họ Hứa, mẹ cô cũng còn sống, sau đó một năm, cảm giác của cô đối với Lục Thời Xuyên là vừa thấy đã yêu!
Trái tim Hứa Nam Yên bỗng nhiên quặn lại đau nhức, hận không thể quên đii, phải chăng tình yêu kia cũng không thể quên được? Nhân quả vĩnh viễn không thể nào chống đỡ, đúng không? Nếu không thế giới này sẽ không gọi là hồng trần.
Lục Thời Xuyên đứng ở cửa nhìn Hứa Nam Yên, một bộ váy trắng, dưới ánh nắng nhu hòa buổi sáng sớm, nhìn vô cùng dịu dàng động lòng người, trong lòng của hắn bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ lạ, giống như một nơi nào đó trong tim hắn bỗng hạ xuống quyết tâm, hắn cảm thấy hẳn là mình nên cẩn thận từng li từng tí che chở người phụ nữ trước mắt, bởi vì trông cô như một con búp bê dễ vỡ.
"Ăn cơm đi!" Lục Thời Xuyên đứng ở cửa ra vào nhẹ nhàng nói.
“Anh… Anh đến từ khi nào vậy?" Hứa Nam Yên hơi luống cuống chân tay, chẳng lẽ hắn nhìn lén mình thay quần áo sao? Hứa Nam Yên âm thầm tức giận bản thân, cái tật thay quần áo không đóng cửa của cô nhiều năm như vậy vẫn không sửa được.
"Vừa đến thôi, nào.
" Lục Thời Xuyên nói xong vươn tay muốn dắt Hứa Nam Yên.
Hứa Nam Yên cũng không nhìn tay đang vươn ra của Lục Thời Xuyên.
"Cơm sắp nguội rồi, tôi đi ăn trước.
" Hứa Nam Yên tìm một cái cớ sứt sẹo để bỏ chạy.
Lục Thời Xuyên tỏ vẻ không quan trọng nhún nhún vai, theo sát phía sau.
"Ăn cơm xong, cô đi đưa Nghệ Tuyền đi học đi, đây là địa chỉ.
" Lục Thời Xuyên đẩy tới trước mặt cô một tờ giấy.
“Wow, mẹ sắp đưa con đi học, mẹ còn xinh đẹp như vậy, để xem lần này đám bạn của con còn dám nói con không có mẹ nữa không.
"
Hứa Nam Yên nghe đến đó, bỗng nhiên rất muốn khóc, mạnh mẽ nhịn xuống, vùi đầu ăn cơm.
Đưa Nghệ Tuyền đến nhà trẻ xong cô chợt nhớ tới hôm nay là ngày La Tư Kỳ ra tù, cô cầm tiền vội vàng mua hai bộ quần áo rồi chạy đi đón La Tư Kỳ, thời điểm cô ra tù đã hứa hẹn với La Tư Kỳ, khi nào cô ấy đến hạn cô nhất định sẽ đi đón cô ấy, nếu như có cô ấy thì khoảng thời gian trong tù cô sẽ càng phải chịu nhiều khổ cực hơn nữa.
Cửa lớn nhà giam mở ra, La Tư Kỳ đứng ở cổng, khuôn mặt tươi cười nhìn Hứa Nam Yên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...