Hành Hạ Tù Cấm Cô Vợ Hờ
Bất tri bất giác trời đã tối đen, Lục Nghệ Tuyền được cô dỗ dành cũng đã đi ngủ, Lục Thời Xuyên nhẹ nhàng ôm lấy Lục Nghệ Tuyền bế cô bé về phòng của mình, Hứa Nam Yên ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, không biết nên làm gì, giống như đang ngồi chờ quân vương đưa ra phán quyết vậy, cô rất sợ hãi, gần đây những tình huống phát sinh trong trại giam luôn hiện ra trong đầu cô, còn có cái chết không rõ nguyên nhân của mẹ, những chuyện này giống như tảng đá đè nặng trong đầu cô, bỏ không được mà giữ mãi cũng không xong.
Lục Thời Xuyên nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện: "Đang nghĩ gì thế?"
Hứa Nam Yên giật nảy mình, tranh thủ thời gian thu hồi cảm xúc: "Không, không có gì.
" Cô vừa đáp vừa cúi đầu, không dám nhìn Lục Thời Xuyên.
Trong lòng Lục Thời Xuyên lại nổi lên một cơn lửa giận, nghĩ đến chuyện phát sinh ở bệnh viện, hắn cố đè xuống phẫn nộ cùng bất đắc dĩ trong lòng, hắn biết hiện tại không thể nổi giận với Hứa Nam Yên nổi giận, hắn phải đối tốt với cô thêm gấp bội, thông cảm cho cô, cố gắng bù đắp hết thảy những chuyện trước đây hắn chưa kịp làm.
"Có buồn ngủ không? Đi ngủ nhé?" Lục Thời Xuyên dịu dàng hỏi.
Hứa Nam Yên không trả lời, hiện tại cô hận không thể tông cửa xông ra ngoài, nghĩ tới việc có thể sẽ phải chung giường chung gối với Lục Thời Xuyên, mới nghĩ thôi mà cô đã muốn nôn khan, nhưng những lời này cô không dám nói, cô chỉ không muốn nhớ lại những chuyện trước kia, thế nhưng khi nghĩ đến có thể tiếp xúc tứ chi với Lục Thời Xuyên, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh trước đây bản thân cố gắng cận kề Lục Thời Xuyên nhưng bị hắn đẩy ra hết lần này tới lần khác, ký ức vẫn như mới đây rõ mồn một trước mắt, so với tình cảnh hiện tại trái ngược vô cùng, châm chọc vô cùng.
"Tôi! " Hứa Nam Yên xoắn xuýt muốn nói rằng cô không muốn ngủ chung với hắn, nhưng lại không dám nói ra.
"Sau này căn phòng khách sát vách phòng của Nghệ Tuyền sẽ là phòng chính của cô.
" Lục Thời Xuyên châm một điếu thuốc, đi đến cạnh ban công.
Hứa Nam Yên hơi kinh ngạc.
Lập tức lại thấy thoải mái, hắn đang muốn vãn hồi lòng của mình, nhưng mà lòng của mình sớm đã thủng trăm ngàn lỗ, trái tim đau đớn sớm đã không còn âm thanh đập rộn ràng, làm sao còn có thể vãn hồi được nữa? Hiện tại cô chỉ muốn cẩn thận mà sống thật tốt, có thể nhìn thấy con gái là đủ thỏa mãn rồi.
Chí ít, không cần phải ngủ cùng Lục Thời Xuyên.
Lục Thời Xuyên không lên tiếng, Hứa Nam Yên cũng không dám đi ngủ trước.
Một mực chờ đến khi Lục Thời Xuyên hút thuốc xong quay lại trong phòng, Hứa Nam Yên vẫn còn ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...