Hành Hạ Tù Cấm Cô Vợ Hờ


Sau khi xuất viện, Lục Thời Xuyên dẫn Hứa Nam Yên về nhà họ Lục.

"Mẹ ! " Lục Nghệ Tuyền chạy như bay đến cổng, lập tức té nhào vào trong ngực Hứa Nam Yên.

Hứa Nam Yên ôm chặt lấy Lục Nghệ Tuyền, nội tâm tràn ngập yêu thương vô hạn cùng áy náy.

Từ sinh ra tới bây giờ, cô chưa từng một ngày có trách nhiệm của một người làm mẹ, phần thua thiệt này cô biết nên đền bù cho cô bé như thế nào đây?
"Mau dẫn mẹ vào đi, hôm nay mẹ sẽ không đi nữa, sẽ vĩnh viễn sống cùng với Nghệ Tuyền rồi, có vui không?" Lục Thời Xuyên ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ của Lục Nghệ Tuyền.

Nghe thấy về sau về sau sẽ phải ở chỗ này, cơ thể Hứa Nam Yên hơi cứng đờ một chút.

"Vui ạ ! " Lục Nghệ Tuyền nói, vui sướng chạy một vòng trong phòng khách, lại nhào vào trong ngực Hứa Nam Yên, lôi kéo tay cô đi vào nhà.


Cách trẻ con thể hiện sướng vui giận buồn luôn luôn trực tiếp như vậy.

"Mẹ ơi ! con muốn ăn cơm mẹ nấu ! " Lục Nghệ Tuyền đã bắt đầu nũng nịu, tay cầm lấy búp bê cừu lông nhỏ mà cô bé thích nhất, giả giọng cho cừu bông nhỏ, như thể cừu bông đang nói chuyện với Hứa Nam Yên.

Trước mặt cô con gái đáng yêu như vậy, trái tim Hứa Nam Yên cũng từng chút từng chút mềm nhũn, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường khó phát hiện.

"Được, để mẹ nấu cái này cho con ăn ! "
Nhìn bóng lưng Hứa Nam Yên khập khiễng đi vào phòng bếp, trong lòng Lục Thời Xuyên ngũ vị tạp trần, ba năm qua, bài trí trong nhà vẫn giữ nguyên như lúc trước, cho nên Hứa Nam Yên rất nhanh đã tìm được đến phòng bếp.

Kỳ thật vốn Hứa Nam Yên cũng không biết nấu cơm, lúc trước cô là cô chủ lá ngọc cành vàng, đâu cần phải xuống bếp nấu cơm bao giờ, mà lúc trước Lục Thời Xuyên càng sẽ không ăn đồ ăn cô nấu, cho nên trình độ nấu nướng của cô vẫn bình ổn ở con số không, mãi đến sau khi ra tù, vì để tiết kiệm tiền nên cô đã tự học.


Rất nhanh một bát mì cà chua trứng gà nóng hôi hổi đã ra nồi.

"Oa ! mẹ siêu quá.

" Lục Nghệ Tuyền chạy đến cạnh bàn ăn ngồi xuống.

"Chỉ có một bát thôi sao?" không biết Lục Thời Xuyên đã đứng sau lưng Hứa Nam Yên từ lúc nào, Hứa Nam Yên nghe được âm thanh này, bản năng phản ứng lui lại một bước, lập tức đụng vào lồng ngực Lục Thời Xuyên, khuôn mặt suýt chút nữa thì va vào nhau.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi.

" Hứa Nam Yên vội vàng xin lỗi, sau đó vội vã ôm mặt chạy tới trước mặt Lục Nghệ Tuyền, tìm chỗ ngồi xuống, không nói nữa.

Có thể thấy hắn còn phải cần nhiều thời gian hơn nữa mới cầu được sự tha thứ của cô, thời gian hắn có, chỉ là! dường như Hứa Nam Yên rất sợ hắn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận