Ngón tay đang kẹp thuốc lá của Lục Thời Xuyên run lên một chút, nhìn theo bóng lưng Hứa Nam Yên, mở miệng: "Cô về phòng ngủ chính nghỉ ngơi đi, tối nay tôi ngủ phòng cho khách!"
"Tôi! " Hứa Nam Yên quay đầu, muốn từ chối.
Lục Thời Xuyên dụi điếu thuốc trong tay xuống gạt tàn: "Giường trong phòng của Tuyền Tuyền là giường đơn, tôi sợ cô ngủ say đá phải con bé!"
Dứt lời, Lục Thời Xuyên đứng dậy đi về phía phòng dành cho khách, lúc đi qua trước mặt Hứa Nam Yên còn cố ý dừng lại: "Hứa Nam Yên, ba năm trước đây tôi không hứng thú với cô, cô yên tâm, ba năm sau tôi vẫn như cũ không có chút hứng thú nào với cô đâu, thu hồi những suy nghĩ vớ vẩn tự mình đa tình của cô đi!"
Lục Thời Xuyên cất bước, cơ thể yếu ớt của Hứa Nam Yên cứ như vậy đứng trong phòng khách, nhìn qua càng thêm tịch mịch, hồi lâu, cô mới cất bước ngược lại đi vào phòng ngủ chính.
Cách bày biện bên trong gian phòng này vẫn như trước kia khi cô còn ở đây, khác biệt duy nhất chính là bức ảnh mặc đồ cưới được treo trên đầu giường của hai người đã bị tháo xuống!
Ngày hôm sau, ăn sáng ở nhà họ Lục xong, Hứa Nam Yên thừa dịp Tiểu Nghệ Tuyền đi học lập tức quay về khách sạn.
Biến mất một đêm, đang lúc thay đồ trong phòng thay quần áo, Thời Duyệt mỉa mai: "Hứa Nam Yên, đêm qua cô không về ký túc xá, đi đâu làm gì vậy?"
Hứa Nam Yên không lên tiếng, lặng yên thay xong quần áo rồi bắt đầu đi ra ngoài cửa.
Không hài lòng, bình thường Thời Duyệt quen thói bá đạo, thấy Hứa Nam Yên không nể mặt cô ngay trước mặt những đồng nghiệp khác, nhất thời tức giận, đi đến trước mặt Hứa Nam Yên, kéo đè cô lên cửa tủ quần áo: "Tôi đang hỏi cô đấy, cô nghe không thấy sao?"
"Tôi làm cái gì là tự do của tôi, tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với cô!" Hứa Nam Yên thẳng tắp lưng, đẩy Thời Duyệt ra, tiếp tục đi ra ngoài cửa.
Vẻ mặt Thời Duyệt lúc xanh lúc đỏ, đi nhanh mấy bước, nhác chân đá môt cái.
Hứa Nam Yên ở trong ngục ba năm, cơ thể vốn gầy yếu, lại thêm trên đùi còn có vết thương, làm sao có thể chịu được ngoại lực tác động như vậy, hai chân tê rần liền quỳ trên mặt đất, đầu ngã lệch va vào vách tường hành lang trưng bày tranh bằng đá hoa cương của khách sạn, máu từ một bên đầu chảy ra, rất nhanh mắt từ từ nhắm lại!
Đám người bên trong phòng thay đồ lao ra như ong vỡ tổ, ầm ĩ la hét kêu cứu.
Quản lý đại sảnh chạy tới xem, thấy Hứa Nam Yên máu me đầy mặt, phút chốc hoảng hốt, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cấp cứu.
Chờ a khi Hứa Nam Yên được xe cấp cứu chở đi, anh ta lại vội vàng trốn vào một góc hẻo lánh gọi điện thoại cho Tiêu Trần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...