Hành Hạ Tù Cấm Cô Vợ Hờ


Đúng, lần này cô trở về không nhìn thấy Lục Chính Quốc, là hắn đưa ông ta đến ở chỗ khác? Hay là ra ngoài du lịch rồi?
Nhưng mà, dường như bức tranh tự họa của ông ta trong đại sảnh cũng không thấy nữa!
Hứa Nam Yên còn chưa ngủ, cửa phòng liền bị Lục Thời Xuyên rón rén mở ra, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào vẫy vẫy tay với cô, đứng lặng ở cửa ra vào đợi cô.

"Sếp Lục Tổng tìm tôi có việc gì sao?" Hứa Nam Yên đứng dậy, cô vốn đang mặc quần áo lúc ban ngày, mấy bước đã đi đến trước mặt Lục Thời Xuyên.

"Cô mặc quần áo đi ngủ sao?" Lục Thời Xuyên nhìn chằm chằm Hứa Nam Yên mặc áo cài cúc đến tận cổ, trên mặt hiện chút không vui.

"Ừm! " Hứa Nam Yên lên tiếng, đi ra ngoài cửa.


Trong phòng khách.

Hai người mặt đối mặt ngồi trên ghế sa lon, người giúp việc còn chưa đi ngủ, nhưng chóng pha cho mỗi người một cốc sữa nóng rồi đi về phòng của mình.

"Còn không chịu trở về đây sao?" Lục Thời Xuyên châm một điếu thuốc, hút nhẹ một hơi.

"Khi nào chúng ta ly hôn?" Hứa Nam Yên bị hỏi một đằng lại trả lời một nẻo.

Nghe vậy, lông mày Lục Thời Xuyên nhíu lại, nhìn về phía Hứa Nam Yên, lúc này hắn mới phát hiện, khoảnh khắc Hứa Nam Yên hỏi ra câu nói này không mang theo chút sợ hãi, vẻ mặt nghiêm túc kiên định dị thường.


Vẻ mặt như vậy trước kia hắn cũng từng thấy một lần, lần đó cô kiên định nghiêm túc như vậy là khi hai người kết hôn, Hứa Nam Yên kéo cánh tay của hắn, nói với Hoắc Thanh rằng cô muốn gả cho hắn!
Thời gian trôi qua đến hôm nay, chẳng qua mới vài năm ngắn ngủi, cô lần nữa bày ra dáng vẻ nghiêm túc này, lại là vì muốn ly hôn với hắn!
Cũng không biết có phải cảm thấy trào phúng hay không, lần này Lục Thời Xuyên không tức giận, ngược lại cười nói: "Nếu như tôi nói không thì sao?"
Nếu như hắn nói không?
Trường hợp này Hứa Nam Yên lại chưa từng suy xét tới, cô vẫn cho rằng chỉ cần cô đưa ra yêu cầu, hắn nhất định sẽ lập tức đồng ý không cần suy nghĩ.

Hai người giằng co trong chốc lát, cho đến khi Lục Thời Xuyên một câu nhắc nhở cô: "Sữa lạnh mất, uống đi rồi đi nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Hứa Nam Yên cầm lấy ly sữa trên bàn, uống một hơi, đặt ly xuống: "Lục Thời Xuyên, chúng ta buông tha cho nhau đi!"
Nói xong, cô không chờ hắn đáp lại, đứng dậy đi về phía phòng ngủ của Tiểu Nghệ Tuyền.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận