Hứa Nam Yên không đành lòng cự tuyệt, nhưng lại không thể nào nhận lời, chỉ có thể một mực im lặng.
Sau ba năm, một lần nữa bước chân vào nhà họ Lục, Hứa Nam Yên đứng im trước cửa không nhúc nhích, từng khoảnh khắc đã qua hiện lên trong đầu.
Cô cầu xin Lục Thời Xuyên đừng đi, cô khúm núm ở bên cạnh hắn hi vọng xa vời có được tình yêu của hắn, cô một mực nhẫn nhục cuối cùng đổi lấy lại là một phòng giam lạnh lẽo!
Hứa Nam Yên càng nhớ lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Lục Thời Xuyên đứng bên cạnh nhìn ra biểu hiện khác lạ của cô, nhẹ nhàng kéo lấy con gái, Tiểu Nghệ Tuyền ngầm hiểu: "Mẹ ơi, để con dẫn mẹ đi tham quan gian phòng của con có được không? Con có nhiều búp bê xinh đẹp lắm nha!"
Nói thật thì tại thời khắc này, Hứa Nam Yên chỉ muốn chạy trốn, cô không muốn lại như ba năm trước đây lún sâu vào tình cảm đối với Lục Thời Xuyên, cô sợ hãi, sự sợ hãi ấy tựa như một tấm lưới vô hình cực lớn, bao trùm khiến cô hít thở không thông.
Trong lúc ỡ ờ chưa đưa ra được quyết định, Hứa Nam Yên đi theo Tiểu Nghệ Tuyền đi vào gian phòng của cô bé, Lục Thời Xuyên theo sát phía sau, nhìn thấy sắc mặt của Hứa Nam Yên đã hoà hoãn lại, môi mỏng khẽ mở: "Trở về rồi thì đừng đi nữa, Tuyền Tuyền cũng cần có mẹ!"
"Nếu Tuyền Tuyền nhớ tôi, anh có thể dẫn con bé đi tìm tôi, tôi! tôi rất thích công việc hiện tại của mình!" Hứa Nam Yên thở dài một hơi, đưa tay sờ lwn mái tóc của con gái, lưu luyến không rời.
"Công việc của cô sao? Cô thích công việc nào? Là rửa bát đĩa thuê? Hay là nhặt ve chai ngoài đường?" Lời lẽ của Lục Thời Xuyên cay nghiệt, cau mày.
Đối với những lời khinh miệt của Lục Thời Xuyên như thế này, Hứa Nam Yên đã sớm tập chấp nhận, trước kia khi cô còn thích hắn có lẽ sẽ thấy khó chịu, nhưng bây giờ, lòng cô đã sớm chết lặng!
Cuối cùng Hứa Nam Yên không thể rời đi, chỉ cần cô nhấc chân lên muốn rời đi, Tiểu Nghệ Tuyền sẽ lập tức nằm lăn ra đất ăn vạ.
Lúc đó Hứa Nam Yên quay đầu nhìn Lục Thời Xuyên hai lần, dường như Lục Thời Xuyên ngầm cho phép hành động của con gái, lật mở cuốn tạp chí trong tay, làm như không nhìn thấy.
Ban đêm, Hứa Nam Yên ngủ lại phòng của con gái, Tiểu Nghệ Tuyền nép vào ngực cô đắc ý cười cười, trước khi đi ngủ còn tặng cô một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Hứa Nam Yên không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển thành ra thế này, chẳng qua mới một ngày ngắn ngủi, cô đã vào ngủ lại nhà họ Lục, nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy lần này trở về hình như thiếu vắng cái gì đó.
Hứa Nam Yên cẩn thận suy nghĩ, một cái tên bỗng dưng xuất hiện trong đầu cô —— Lục Chính Quốc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...