Hành Hạ Tù Cấm Cô Vợ Hờ


Hai tay Hứa Nam Yên khoanh lại khoác lên trên đùi, mím môi: “Tôi có thể gặp riêng con bé một chút không?”

“Cô có thể trở về nhà!” Nắm tay của Lục Thời Xuyên thả ra bên ngoài cửa xe, đập đập khói bụi, trực tiếp nói thẳng vấn đề.


Về nhà?


Nhà?

Nghe được Lục Thời Xuyên nói, Hứa Nam Yên thất thần một lát, trả lời: “Tôi sớm đã không còn nhà, từ khi mẹ tôi chết, bắt đầu từ khoảnh khắc tôi vào tù kia, tôi đã không còn nhà!’

Hứa Nam Yên nói xong, nhìn Lục Thời Xuyên cười cười: “Sếp Lục, chừng nào ngài thuận tiện, chúng ta cứ đến lo liệu thủ tục ly hôn một lần đi, về phần con gái, nếu như anh khoan dung độ lượng bất kể hiềm khích lúc trước cho tôi gặp con bé, tôi sẽ rất cảm kích, nhưng nếu như anh không nguyện ý để con bé chạm mặt cùng tôi, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng!”

Thật ra một khắc bước lên chiếc xe này, trong lòng Hứa Nam Yên xoắn xuýt, cô muốn gặp con gái, là miếng thịt rơi xuống từ trên người mình, không có người mẹ nào sẽ cam lòng cam dạ!


Thế nhưng từ khi Lục Thời Xuyên nói cô có thể về nhà, bỗng nhiên cô lại đặt lòng xuống, nơi đó, cô không muốn mình lại quay về, nhà họ Lục đối với cô mà nói còn là một nơi khiến cho cô khủng hoảng hơn cả ngục giam!

Nơi đó không chỉ mai táng tình yêu của cô, những gì mất đi còn là toàn bộ Hứa thị, mạng của Hoắc Thanh còn có mẹ của mình!

Bước xuống từ trên xe, Hứa Nam Yên cất bước, Lục Thời Xuyên xuống xe theo sát phía sau, gấp gáp đi mấy bước, kéo cổ tay cô lại một cái, đè ép cô giữa xe: “Hứa Nam Yên, cô đang có quan hệ với tôi nên quyết định chơi trò tung xiếc đúng không? Tôi khuyên cô nên có chừng có mực, đừng để mình hối hận với quyết định này sau một giây sau đó, cô…”

“Sếp Lục, ở lần gặp mặt đầu tiên giữa chúng ta, tôi đã từng nói rồi, tôi đã không phải là Hứa Nam Yên trước kia nữa!” Hứa Nam Yên giương mắt, đối diện với con ngươi chứa lửa giận của Lục Thời Xuyên, không buồn không vui!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận