Hành Hạ Tù Cấm Cô Vợ Hờ
Nhìn Lục Thời Xuyên nổi giận, Hứa Nam Yên như được đại xá.
Ngay khi tay cô sắp đụng vào chốt cửa, cửa phòng riêng bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, một cô bé có âm thanh con nít ngây ngô thò đầu vào: “Bố, bố thật sự ở đây ạ!”
“Nghệ Tuyền, qua chỗ bố mà ngồi, sao con lại chạy đến đây rồi?” Lục Thời Xuyên nhẹ lời thì thầm, tựa như cơn tức giận mới vừa rồi không hề tồn tại.
Từ khi Lục Nghệ Tuyền đẩy cánh cửa kia ra, ánh mắt Hứa Nam Yên liền không lệch khỏi cô bé, rất giống, rất giống với ảnh chụp của cô khi còn bé!
Nhìn thấy Hứa Nam Yên chần chừ bất động, Thời Duyệt đi tới dùng tay vặn đánh sau lưng cô: “Còn không mau đi, chẳng lẽ cô vẫn chờ sếp Lục nói mấy chuyện phá của của cô cho quản lý biết à?”
Nghe vậy, Hứa Nam Yên cất bước, ai ngờ cô bé bên cạnh lại đưa tay kéo lấy góc áo của cô: “Dì ơi, ngoại hình của dì và mẹ con thật sự rất giống nhau, có điều mẹ con mập hơn dì một chút, làn da cũng trắng hơn dì một chút…”
“Thật sao?” Hứa Nam Yên không tự chủ được ngồi xuống, nhìn cô bé như phấn như ngọc, nâng nâng môi: “Con tên là Nghệ Tuyền à, mấy tuổi rồi?”
“Ba tuổi, dì ơi, sao trong tay dì lại nắm chặt nhiều mảnh sứ vỡ như vậy ạ, không sợ cứa vào làm tay bị thương sao?” Bé Nghệ Tuyền đẩy tay Hứa Nam Yên, hoài nghi hỏi.
“Dì…” Hứa Nam Yên mở miệng, bởi vì quá mức kích động nên thanh âm có chút khàn khàn.
“Hứa Nam Yên, con gái của tôi cũng là người là kiểu thân phận này như cô có thể bắt chuyện sao?” Không đợi Hứa Nam Yên nói xong, sau lưng liền xuyên đến âm thanh tức giận của Lục Thời Xuyên.
Hứa Nam Yên liếc mắt nhìn bé Nghệ Tuyền thật sâu, đứng dậy: “Sếp Lục, làm phiền rồi, tôi ra ngoài ngay!”
Dứt lời, không một chút chậm chạp, cô cất bước rời đi.
Trong lòng bàn tay nắm chặt mảnh sứ vỡ, mỗi khi cô đi một bước, giữa kẽ tay đều sẽ chảy xuống vết máu!
Sau khi trở lại bếp, Hứa Nam Yên vùi đầu rửa chén, hoàn toàn không để ý tay mình bị thương, trong đầu hiện lên khuôn mặt của con gái mình, trong lòng đau đớn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...