Hành Hạ Tù Cấm Cô Vợ Hờ
Lục Thời Xuyên đặt câu hỏi, người đứng phía sau là Tiêu Trần vừa mới trở về từ quán ăn bên kia.
Tiêu Trần nhẹ “ừm” một tiếng xem như trả lời, nhìn Lục Thời Xuyên đứng bên trong khói mù lượn lờ, mở miệng: “Hôm nay khi tôi nhìn thấy Hứa Nam Yên đã suýt nữa không nhận ra, chân quặt què, cánh tay trái dường như cũng tàn tật, người vô cùng gầy gò…”
“Tiêu Trần, cô ấy…” Lục Thời Xuyên khẽ hé môi, muốn hỏi chút gì đó, bỗng nhiên lại ngừng nói, hồi lâu sau mới nói một câu: “Cô ấy có được nhận không?”
“Được nhận!” Tiêu Trần bị hỏi không hiểu gì.
Nửa đêm.
Giờ tan làm ở quán ăn tương đối tốt, cô ra sau bếp rửa chén xong thì đã tối rồi, sau khi thu dọn xong thì trời vừa rạng sáng, cô kéo lê thân thể mỏi mệt đi về phía ký túc xá, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lục Thời Xuyên dừng xe ở đường cái đối diện.
Có lẽ là số lần chiếc Bingley kia xuất hiện trong giấc mơ tuổi thanh xuân của mình quá nhiều, cho nên chỉ cần liếc mắt từ xa xa là có thể chuẩn xác nhận ra không sai.
Hứa Nam Yên nắm chặt túi nhựa trong tay tăng tốc bước chân dưới chân, dáng vẻ khập khiễng có chút buồn cười.
Lục Thời Xuyên nhìn cô xuyên qua kính chiếu hậu, thấy cô trông thấy xe của mình giống như hồng thủy mãnh thú, trong phút chốc siết chặt tay lái nắm trong tay, móng tay khảm vào bên trong da thật bọc ngoài tay lái.
Cô chưa từng né tránh hắn như thế?
Không phải từ trước cho tới nay cô đều kề cận hắn không chịu buông như dán thuốc da chó sao?
Cơn giận dữ nhất thời bùng lên, Lục Thời Xuyên mở cửa xe, cất bước xuống xe, nhìn bóng lưng Hứa Nam Yên giống như đang trốn: “Hứa Nam Yên, đã lâu không gặp, sao nào? Nhìn thấy người quen biết cũ ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, quá lạnh lùng xa cách rồi đấy chứ?”
Trong âm thanh của Lục Thời Xuyên tràn ngập chế nhạo, Hứa Nam Yên đi đường quá gấp, không nghĩ tới Lục Thời Xuyên lại đột nhiên xuống xe, bỗng nhiên dừng lại, khiến thân thể cô theo quán tính nghiêng về phía trước.
Đợi cô ổn định lại thân thể, bàn tay nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy xuôi ở bên người run run, quay lại: “Sếp Lục, đã lâu không gặp!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...