Hành Hạ Tù Cấm Cô Vợ Hờ


Lục Thời Xuyên đưa tay sờ soạng khắp nơi trên mặt đất tìm điện thoại, vẻn vẹn liếc mắt, điện thoại lại lần nữa rơi xuống đất, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy!

Thời gian ba năm không dài cũng không ngắn, lại đủ để tính tình của một người thay đổi.


Buổi sáng Hứa Nam Yên được giám ngục thông báo ra ngục, còng lưng nâng thân thể thu dọn đơn giản một chút.


Nói là thu dọn đơn giản thật đúng là đơn giản, một cái túi nhựa trong suốt dùng một lần, bên trong chứa hai bộ đồng phục tù đã được giặt.


Mấy món quần áo dính đầy vết máu kia đã sớm bị giám ngục ném vào thùng rác lúc mới vừa vào tù, trừ hai bộ quần áo cũ tù nhân được phát đã mặc qua, cô không có bất kỳ tài sản gì.



“4697, ra tù!”

Một giám ngục đẩy nhà tù cửa ra, thăm dò, một mặt không kiên nhẫn nhìn thoáng qua bên trong.


Hứa Nam Yên giơ tay lên cầm túi nhựa bên cạnh, khập khiễng đi ra ngoài.


“Này, Hứa Nam Yên, ra ngoài cũng đừng quên thường xuyên liên lạc nhé, mấy ngày nữa tớ cũng ra ngoài rồi đấy!”

Khi Hứa Nam Yên đi ngang qua một chiếc giường thì bị một người phụ nữ duỗi cái chân dài của mình ra, ngăn trở đường đi, khóe miệng có chút giương lên trêu tức.


Người nói chuyện cùng với Hứa Nam Yên tên là La Tư Kỳ, hai người gặp nhau không nhiều, là người duy nhất mà Hứa Nam Yên quen biết trong ba năm ở nhà tù này, lúc Hứa Nam Yên vừa vào ngục giam bị đánh cũng là nhờ cô ấy ra mặt hỗ trợ nói lời giúp đỡ.



Hứa Nam Yên bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy nhẹ gật đầu, đứng thẳng nâng đầu lên, từng bước một rời đi.


"La Tư Kỳ, thật không biết tại sao cô lại làm bạn với loại người thế này, cô nhìn cô ta một chút đi, đã ra tù rồi mà còn sợ sệt như vậy…”

“Đúng đấy, cô chăm sóc cho cô ta ba năm như thế mà tôi thấy cô ta chẳng có một chút biết ơn nào…”



Những người bị giam giữ khác trong phòng giam líu lo không ngừng nói với nhau, La Tư Kỳ nhìn bóng lưng đơn bạc của Hứa Nam Yên, không lên tiếng, hơn nửa người tựa ở đầu giường như có điều suy nghĩ.


Ra khỏi ngục giam, khoảng thời gian dài ở bên trong bóng tối vẫn luôn cảm thấy mặt trời hôm nay có chút chướng mắt, thiêu đốt cô muốn lùi bước.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận