Một nhóm hai mươi đạo sĩ râu tóc bạc phơ đang cưỡi phi kiếm, bay lượn trên bầu trời của Quỷ Diện lâm. Khu rừng núi nối liền Trung châu với Nam vực này, nhìn từ trên xuống, giống như một hình vẽ đầu lâu. Hai hồ lớn là hai mắt, vực sâu vạn trượng là miệng. Nhóm người bay rất chậm, ánh mắt liên tục đảo quanh.
Tuy gương mặt các đạo sĩ nhìn như lão thần tiên. Nhưng tổng quan thì hoàn toàn không có phong thái tiên nhân. Trên tay mỗi người đều cầm theo đủ loại pháp khí và bùa chú. Có người còn mang theo móng vuốt, rất giống vũ khí của man tộc ở Đông Hoang. Vòng tay, nhẫn, dây chuyền, ngọc bội, trâm tóc đều toả ra đủ loại pháp lực pha tạp. Trên người còn mang cả áo giáp phòng vệ hạng nặng của đám thể tu, những người luôn bị bọn họ khinh miệt và gọi là pháo hôi.
Nổi bật nhất trong đám người là một đạo sĩ cõng ở trên lưng một pho tượng đá. Pho tượng cao gấp đôi lão đạo sĩ. Mặc dù là rất cồng kềnh, đạo sĩ này hoàn toàn không ngại. Gương mặt lão lại còn tràn đầy tự tin.
“Đám xương già của Linh Kiếm tông cũng muốn đến chia bát canh sao.”
Giọng nói mỉa mai vang lên từ đằng xa. Một con hổ có đôi cánh ưng to lớn xuất hiện trong tầm mắt các đạo sĩ. Đứng trên lưng hổ là 15 người cơ bắp lực lưỡng, mặc võ phục đỏ chót, sau lưng vác cự kiếm. Ngoại trừ một thiếu niên vẻ mặt cao ngạo, nhóm người này đều là trung niên ngoài tứ tuần. Người nói câu khiêu khích kia, không ai khác, chính là thiếu niên đó.
“Tiểu bối hỗn xược.”
Vị đạo sĩ đeo tượng tổ sư gầm lên. Pho tượng đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở to mắt, khoá chặt lấy thiếu niên kia. Những đại hán vội vàng cầm lấy cự kiếm, bảo vệ phía trước thiếu niên kia. Một vị đại hán trong số đó vội lên tiếng:
“Thiếu môn chủ tuổi trẻ xốc nổi, mong các vị đạo huynh lượng thứ.”
Lão đạo sĩ có râu tóc dài nhất trong đám người cười nhạt rồi nói: “Ta đoán đây hẳn là thiên tài vạn năm khó gặp của Cự Kiếm môn, Lăng Vân Sơn. Chưa đầy 15 tuổi đã đạt đến cảnh giới Kiếm Tâm. Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên.” Lão nhẹ vút râu:
“Ta cũng không trách, thiếu môn chủ ăn nói rất ngay thẳng. Bần đạo hôm nay mang bộ xương già này đến đây, ngoài hàng ma vệ đạo, nếu có thể tiện tay đạt được Vô Cấu Thể hoặc thanh Huyết Ma kiếm cũng rất tốt.”
Sát ý lạnh lẽo như đóng băng bầu không khí giữa hai nhóm người. Cừu nhân gặp mặt, hận thù đến đỏ mắt.
“Ha Ha! Vậy thì phải trông vào vận khí của ta và đạo huynh rồi.” Người trung niên nói xong liền ra hiệu cho toạ kị khởi hành. Vừa đi được một quãng, Lăng Vân Sơn lên tiếng:
“Vương thúc! Vì sao chúng ta phải nhường nhịn bọn họ? Thực lực của chúng ta cao hơn đám già kia nhiều mà”
“Bọn họ lần này đúng là chịu bỏ ra vốn gốc. Mỗi tên đạo sĩ cầm theo ít nhất chục tấm thiên cấp phù lục. Họ còn gánh theo cả linh tượng của thuỷ tổ Linh Kiếm tông. Xem ra họ muốn có Vô Cấu thể và Huyết Ma kiếm đến phát điên rồi.” Đại hán trả lời rồi im lặng suy tính.
Tình cảnh thù nhân gặp nhau rồi khai chiến diễn ra ở nhiều nơi trong Quỷ Diện lâm. Khu rừng tuy rất lớn, nhưng số lượng môn phái tiến vào lại khá nhiều. Ngoài các đại phái ra, còn rất nhiều tán tu cũng đến, hòng đục nước béo cò. Ngay cả người của các đế triều cũng dẫn quân trú ngoài Quỷ Diện lâm, rồi phái người vào thăm dò.
Bên trong một trại quân ngay bên ngoài Quỷ Diện lâm, một vị tướng quân quỳ trước một căn lều trại trắng tinh, lớn tiếng nói: “Khởi bẩm công chúa! Trận pháp tự nhiên trong Quỷ Diện lâm đã có dấu hiệu đình trệ. Thần nghĩ không bao lâu nữa, người của các đại môn phái sẽ nhanh chóng tìm ra tung tích của Huyền Mục lão tổ.”
Tiếng đàn ai oán trong lều vải ngưng lại. Một giọng nói băng lãnh vang lên:
“Để bọn chúng chém giết lẫn nhau, chúng ta cứ toạ sơn quan hổ đấu. Cứ theo lời căn dặn trước đó của quốc sư, bao vây phía ngoài Quỷ Diện lâm là được.”
Tiếng đàn lại vang lên. Cho dù là ban ngày, một số âm hồn bên trong rừng cũng mơ hồ hiện lên, phát tiếng khóc than đầy bi thương.
Ở một góc khác của Quỷ Diện lâm, một hoà thượng chừng 50 tuổi dẫn theo một tiểu sa-di 12 tuổi, đầu mang nón rơm, thân khoác tăng y màu trắng, khoan thai đi lại trong vùng rừng thiên nước độc này.
“Sư phụ, Như Lai của Thiên Nhai tự không phái La Hán của họ, mà lại phái Bồ Đề tự chúng ta đến nơi đây. Con thấy thật không công bằng.”
“Như Lai của Thiên Nhai tự đã soi xét nhân quả của chúng ta, biết chúng ta hữu duyên, có thể cứu vớt rất nhiều chúng sanh. Ngài cũng chỉ khuyên chúng ta nên đến đây thôi, cũng không hề có ý tứ ép buộc.” Vị cao tăng kia hoà ái trả lời.
Tiểu sa di bĩu môi không nói. Hai thầy trò không phi hành, chỉ đi bộ trong rừng. Nhưng bước đi của họ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi trận pháp tự nhiên.
Có một điều khiến rất nhiều người ngạc nhiên và cũng lo lắng. Thánh tông, nhất đẳng tông môn của Trung châu, vậy mà lại không hề phái ai đến Quỷ Diện lâm. Có người cho rằng họ không quan tâm đến Vô Cấu Thể hay pháp bảo của lão ma đầu. Có một số khác lại cho rằng họ biết được bí mật gì đó.
---
Truyện có người đọc làm ta rất vui. Đa tạ!
Ta vừa đọc truyện vừa viết truyện nên tốc độ sẽ không siêu nhanh. Nhưng ta cảm thấy đọc truyện khiến ta càng viết càng tiến bộ hơn, tốc độ viết cũng nhanh hơn. Biết đâu sau này ta có thể đặt bút thành văn ra một ngày 10 chương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...