Địch Lôi sau khi bắt được Cổ Phi, người đứng đầu đám người thủ mộ, hắn lập tức đeo vòng cổ nô lệ lên người lão, dùng thần thức tra hỏi linh hồn lão, tìm được cách mở mộ huyệt.
Hắn mặc kệ chiến loạn đang diễn ra, Địch Lôi cùng lão quản gia Tề Nhân khống chế hai ông cháu Cổ Phi và Cổ Linh đi đến trước cửa của mộ huyệt. Đám người thủ mộ không rõ chuyện gì, nhưng vẫn không cản đường, thậm chí còn bảo vệ họ.
Đến trước đại môn, hắn lục loại, lấy ra trong người của Cổ Phi một sợi dây chuyền; trên mặt dây chuyền có khảm một viên linh thạch vô cùng bình thường.
Lão thủ mộ Cổ Phi bị vòng nô lệ khóa chặt thân thể, không thể cử động, mở miệng gào thét:
"Long Vương cùng các anh hùng của Long tộc đã bỏ mạng để thủ hộ Yêu giới. Nay các ngươi lại đến đây lật thân xác của họ. Các ngươi thật không bằng cả cầm thú!"
Địch Lôi một tay cầm sợi dây chuyền cột linh thạch, một tay ôm Cổ Linh cười ha hả:
"Lúc trước họ đã cống hiến cả bản thân cho Yêu giới. Nay cho dù đã chết nhưng họ lại có thể giúp đỡ hậu nhân của Yêu giới. Chắc chắn họ đang rất vui mừng."
Hắn đưa lại sợi dây chuyền cho Cổ Phi rồi thúc dục vòng cổ trên người lão. Ánh mắt của lão trở nên vô thần, lão vươn tay cầm lấy dây chuyền linh thạch rồi đưa nó đến gần cửa mộ.
Viên linh thạch chậm rãi bay lên, rồi hòa tan vào cánh cửa khổng lồ.
Đại môn phát sáng, rồi chậm rãi mở ra.
Ngay khoảnh khắc này, Long tộc mộ địa rung chuyển dữ dội, Long uy từ trên trời cao ép xuống, tất cả sinh linh trong mộ địa không chịu nổi mà đều quỳ rập xuống đất. Cho dù là những yêu tu có huyết mạch cường đại cũng không thể đứng lên, chỉ có thể quỳ ở đó run rẩy.
Hư ảnh của vô số binh sĩ Long tộc hành quân hiện trên trời cao. Có long nhân mặc khôi giáp tỏa ra vô tận sát ý, có cự long uy mãnh thi triển pháp thuật cường đại. Tiếng trống trận và tiếng tù và vang rền khiến tim mạch của các yêu tu ở phía dưới loạn nhịp.
Duy chỉ có bốn người Địch Lôi đang đứng trong trận pháp trước đại điện là không bị ảnh hưởng.
Đại môn mở ra, vô số linh thạch thượng phẩm liền đập vào mắt Địch Lôi. Hắn phấn khích, nhanh chóng chạy vào bên trong.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho tim hắn giật thót, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
Ở trên chiếc giường ở giữa căn phòng, có một người thanh niên ngồi đó, nhìn hắn. Không! Thanh niên kia căn bản hoàn toàn không để hắn trong mắt. Đôi mắt sâu thẩm kia đang bàng quan nhìn thế giới bên ngoài, chỉ là hắn đang chắn ở phía trước tầm mắt của thanh niên đó mà thôi.
- Kẻ này là ai? Tại sao hắn lại ở đây? Ta rõ ràng là người đầu tiên vào đây. Thi thể của Long vương ở đâu?
Trong đầu hắn có vô số câu hỏi, nhưng lại không có một câu trả lời thích hợp.
Tề lão cùng hai ông cháu Cổ Phi và Cổ Linh chạy theo ở phía sau Địch Lôi, khi thấy Tĩnh ngồi đó thì cũng ngơ ngác nhìn.
Lão giả Cổ Phi run rẩy quỳ xuống, đập đầu:
"Đại vương, ta không làm tròn trách nhiệm, khiến anh linh của người phải tỉnh giấc. Ta nguyện lấy cái chết để tạ tội."
Lão nghĩ rằng linh hồn của Long vương không chịu nổi thóa mạ bị người khác xâm phạm, nên phải tỉnh giấc. Mà lão lại chính là người tự tay mở mộ huyệt. Lão có chết cũng không hết tội.
Nghe ông của mình nói vậy, Cổ Linh cũng phủ phục quỳ xuống đất. Đây chính là người trong những truyền thuyết luôn được các tiền bối truyền tụng.
Long vương Long Nhất.
Địch Lôi cùng Tề Nhân cảnh giác nhìn Tĩnh. Hai người vẫn không tin vào chuyện Long vương sống lại. Địch Lôi giận dữ nghiến răng:
"Ta không biết ngươi đã dùng bí pháp gì để vào được đây, giả thần giả quỷ. mau đem thân thể của Long vương và những gì ngươi đã đoạt được giao hết ra đây. Ta sẽ tha cho ngươi được sống."
Địch Lôi bị lòng tham làm mờ lý trí đã trở nên ngu muội. Bên trong căn phòng này hoàn toàn không tồn tại một tia linh khí nào, ngay cả không gian trữ vật còn không thể mở ra được. Người này có thể dùng pháp thuật để vào được đây, há là người hắn có thể đe dọa.
Tĩnh không trả lời Địch Lôi. Hắn đảo mắt nhìn bốn người trước mặt, hòa nhã nói:
"Các ngươi có muốn đi du ngoạn với ta không?"
Thấy Tĩnh khinh thường không trả lời mình, Địch Lôi nổi cơn thịnh nộ, hắn biến thành cự viên, cánh tay khổng lồ nắm lại thành đấm, đập thẳng xuống đầu của Tĩnh.
Gương mặt uy nghiêm của Tĩnh không hề đổi sắc. Hắn vẫn đứng đó, chờ câu trả lời của mọi người.
Âm thanh trầm đục của xương cốt gãy nát, vỡ vụn liền vang lên. Địch Lôi trở lại hình người, ôm cánh tay phải, hét lên như lợn bị chọc tiết.
Tề Nhân thấy vậy liền quỳ xuống:
"Tiền bối, tiểu bối là Tề Nhân... "
Tiếng của Tề Nhân khàn khàn run rẩy, chỉ thốt ra được một nửa rồi nghẹn lại trong họng. Ở trước mặt cường giả bậc này, một lời không hợp ý chính là bùa đòi mạng.
Trong lòng Cổ Phi xáo động kịch liệt, Long vương đã trở lại, ngài nói "du ngoạn" phải chăng là ám chỉ muốn một lần nữa thâu tóm Yêu giới. Quan trọng hơn là ngài muốn hắn theo cùng.
Lão giả Cổ Phi, sắc mặt đỏ hồng, giọng nói phấn chấn:
"Thuộc hạ nguyện ý!"
Cổ Linh cũng lập tức dẹp qua kinh ngạc trong lòng, nói:
"Tiểu nữ nguyện ý!"
Tĩnh mỉm cười nhìn hai người rồi nhìn sang phía Tê Nhân và Địch Lôi
Tề Nhân hoảng sợ, gấp gáp trả lời:
"Vãn bối nguyện ý!"
Đich Lôi nén đau đớn, trợn mắt nhìn Tĩnh vừa sợ hãi lại vừa oán hận
Tĩnh không nói gì, hắn phất nhẹ tay, xương cốt vốn đã vỡ vụn ở trên cánh tay phải của địch Lôi lúc này tự liền lại, máu thịt co dãn, kết dính lại với nhau. Chẳng mấy chốc, nó đã hoàn toàn bình phục như lúc đầu.
Đến lúc này Địch Lôi không muốn tin cũng phải tin. Hắn nhanh chóng quỳ xuống tạ lỗi:
"Vãn bối có mắt như mù, mong tiền bối tha tội. Vãn bội nguyện nghe theo sự sắp đặt của người."
Tuy miệng nói thuần phục, thế nhưng trên gương mặt đang cúi sát đất của Địch Lôi lúc này lại hiện lên một nụ cười nham hiểm.
Nghe vậy, Cổ Phi mặt mày trắng bệch vì tức giận, lên tiếng:
"Đại vương, đây là một trong những người đã xâm nhập Long tộc mộ địa, quật mộ tầm bảo. Bản tính của hắn vô cùng âm hiểm độc ác. Người không thể nhân từ với hắn."
Địch Lôi đang quỳ rập ở đó hận không thể lập tức thôi thúc vòng cổ nô lệ, khiến Cổ Phi thần hồn câu diệt. Đôi mắt đảo nhanh suy tính. Hắn đang muốn nói mấy câu tạ tội, giải thích rằng do tuổi trẻ bồng bột nông nỗi, thì giọng nói của Tĩnh đã vang lên:
"Nếu mọi người đã đồng ý, vậy chúng ta đi thôi!"
Tĩnh chậm rãi bước xuống giường rồi đi ra khỏi mộ huyệt, dáng người thẳng tắp, bước chân trầm ổn, an nhàn. Hắn không hề quan tâm đến vô số linh thạch ở bên trong căn phòng. Bốn người nhanh chóng đi theo phía sau hắn.
Lão thủ mộ Cổ Phi nheo mắt nhìn Địch Lôi nghĩ thầm:
"Ta tuy ngu dốt không hiểu được tính toán của đại vương. Thế nhưng ta biết kẻ này bản tính ác độc, quỷ kế đa đoan, hẵn là đang trù tính biện pháp hãm hại người."
Cháu gái của lão Cổ Linh thì hận không thể lập tức tùng xẻo kẻ này. Các vị đại ca của nàng đều bị hắn giết chết, thù này không trả thì làm sao còn mặt mũi sống trên đời.
Còn lão quản gia Tề Nhân của Viên tộc lúc này thì vui như mở cờ trong bụng. Trong mắt hắn hiện giờ Địch Lôi hay Viên tộc không còn quá quan trọng. Nếu như người này quả thực là Long vương, thì đây chính là cơ hội một bước lên trời của hắn. Tề Nhân thậm chí còn đang suy tính nghĩ cách giết chết Địch Lôi, diệt trừ hậu hoạn.
Tĩnh thì không hề suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn cũng không quan tâm đến suy nghĩ của những người kia. Hắn cảm thấy những người này hữu duyên với mình, nên để cho họ đi theo. Chỉ đơn giản như vậy. Trong mắt hắn, tất cả chúng sanh đều bình đẳng.
Ngay sau khi Tĩnh bước chân ra khỏi mộ huyệt, thân ảnh của hắn và bốn người kia đồng thời tan biến.
Long tộc mộ địa không còn bị khí thế và năng lực bẩm sinh của Long vương Long nhất trấn áp, bắt đầu trở về lại trạng thái vốn có của nó. Cung điện bằng linh thạch tan chảy hòa vào linh hồ. Linh khí nghi ngút bốc lên từ linh hồ, mặt hồ sôi sục dần thu nhỏ lại, như chén nước bị đun cạn.
Những người còn sống, bất kể là kẻ đào mộ hay người thủ mộ đều đồng loạt bị đẩy ra khỏi vi diện này, trở về lại Yêu giới.
Long tộc mộ địa lại đóng kín, sẽ không bao giờ mở ra ở Yêu giới nữa, trừ khi lại có một vị Long vương qua đời.
---
Lại nói đến Nhân giới.
Hơn mười năm đã trôi qua, hôm nay cũng là ngày Cửu Cung kết giới của Thanh Hư môn mở ra. Tu sĩ ở khắp nơi lục đục chạy đến để chúc mừng.
Vô Song lĩnh đã toàn diệt, chia năm sẻ bảy; Thánh tông và Linh Kiếm tông thì nguyên khí đại thương. Bây giờ ngoài Trung Châu minh và Cự Kiếm môn, thì Thanh Hư tông chính là một thế lực lớn còn lại ở Trung châu. Lại nói, trước giờ danh tiếng của Thanh Hư môn đều rất tốt, luôn được tu chân giới kính trọng.
Tuy nhiên, đến đây không chỉ có các thế lực của Trung châu; Bắc địa, Nam vực, Tây vực đều có người đến tham gia. Một số người hiểu chuyện liền nhận ra được lần này các tông môn hội tụ không chỉ đơn giản là để chúc mừng Thanh Hư môn.
Hồng Ly Châu đang đứng trên cổ thuyền có treo cờ của Huyền Ma cung. Thiếu nữ nghịch ngợm lúc trước bây giờ đã chín chắn trưởng thành hơn nhiều. Nàng ngắm nhìn phong cảnh Trung Châu, tò mò hỏi Hồng Liên đang đứng bên cạnh:
"Sư phụ, Huyền Ma cung chúng ta cớ gì lại phải vạn dặm xa xôi đến đây để bảo vệ Thanh Hư môn?"
Hồng Liên trưởng lão nhìn đại trận của Thanh Hư môn đang dần hiện ra ở phía chân trời, gương mặt luôn vân đạm phong khinh của nàng lúc này cũng toát ra vẻ trầm trọng:
"Đó là vì có một số kẻ ngu ngốc đang nằm mơ giữa ban ngày, bất chấp hậu hoạn, muốn một bước lên trời." Lời hành giả:
Tiểu Tĩnh vậy mà không giết Địch Lôi. O_O!
Không sao! Không sao! Vẫn còn cu Huyền. Cho Địch Lôi sống thêm 6 ngày cũng không sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...