Chương Cảnh Hành ôm Triệu Uyển Nhi rất lâu, lâu đến mức thân thể nằm trong lòng đã dần dần mất đi hơi ấm, hắn dường như phát điên cởi áo lông chồn đang mặc trên người choàng lên người nàng, run rẩy hỏi nàng có lạnh hay không nhưng không hề nhận được câu trả lời.
"Mang một cái lò sưởi lại đây."
"Bệ hạ..." Đức Toàn quỳ gối bên cạnh, cung nhân xung quanh đều quỳ rạp trên mặt đất.
"Hoàng hậu nương nương đã đi rồi...!Bệ hạ xin hãy nén bi thương."
"Không phải! Nàng ấy chưa đi!" Chương Cảnh Hành rống to, "Hoàng hậu lạnh, mau mang một cái lò sưởi lại đây."
"Uyển Nhi của ta sao có thể chết chứ...!không thể nào...!không thể nào..."
Chuông tang vang lên hết hồi này đến hồi khác, cho đến khi tiếng cuối cùng kết thúc, sức lực của hắn cũng cạn kiệt.
Có cung nhân tới nói phải mặc thọ phục* cho hoàng hậu, Chương Cảnh Hành lắc đầu, ôm Triệu Uyển Nhi không buông tay.
(*thọ phục: ở đây có thể hiểu là đồ tang)
Cứ như vậy kéo dài đến nửa đêm, Đức Toàn hạ quyết tâm nghiến răng một cái, ra lệnh cho người đi vào kéo hoàng đế ra.
"Trẫm không cho các ngươi chạm vào nàng, buông trẫm ra!" Chương Cảnh Hành bị bọn thị vệ giữ thật chặt, trơ mắt nhìn nàng bị người ta đưa đi.
Hắn giống một con sư tử đang giận dữ rống lên từng tiếng khàn khàn: "Trẫm muốn giết hết các ngươi, giết hết tất cả các ngươi!"
"Bệ hạ!" Chi Dung quỳ gối trước mặt Chương Cảnh Hành, nước mắt rơi như mưa: "Xin người hãy để cho nương nương ra đi thanh thản."
Động tác của Chương Cảnh Hành bỗng dưng dừng lại, thị vệ buông hắn ra, quỳ trên mặt đất.
Chương Cảnh Hành nhìn một đoàn người đang quỳ, nàng nhất định không thích người khác quỳ...!
"Cút hết cho trẫm!"
Chương Cảnh Hành mỏi mệt đi vào trong phòng, nằm trên giường, nơi này hình như còn lưu lại hơi ấm của nàng, hôm qua nàng còn dựa vào đây, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chương Cảnh Hành cảm thấy đây giống như là một giấc mơ, ở trong mơ Uyển Nhi đã bỏ hắn mà đi, nhưng Uyển Nhi thích hắn như vậy, nàng làm sao có thể bỏ hắn được chứ.
Chắc chắn nàng sẽ không nỡ lòng, nàng chỉ xuất cung mà thôi, giống như lần trước, nàng không muốn mặc những y phục đẹp đẽ nữa, nàng nhớ người nhà, cho nên mới xuất cung vài ngày.
Vậy hắn sẽ ở đây chờ nàng, chờ nàng trở lại, hắn nhất định sẽ ở đây chờ nàng.
Kể từ đó, Chương Cảnh Hành xử lý xong chuyện triều chính sẽ lại đến Phượng Tê cung vẽ tranh, Uyển Nhi của hắn, mỗi khi hắn nhắm mắt thì trong đầu lại toàn là hình bóng của nàng.
Hắn vẽ nàng thật xinh đẹp mỹ lệ, chờ nàng trở lại nhìn thấy, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.
Đức Toàn nói, nếu hoàng thượng nhớ hoàng hậu nương nương, vậy thì người hay đi trồng một cây hoa quế đi.
Chờ khi cây quế nở hoa, hoàng hậu nương nương sẽ trở lại.
Hắn gật đầu, cảm thấy cách này của Đức Toàn vô cùng hay, liền trọng thưởng hắn.
Vì thế, cứ khi nào nhớ tới nàng, Chương Cảnh Hành sẽ đi trồng một cây hoa quế, bất tri bất giác mà đã trồng được một mảnh rừng.
Hắn sai người dọn một cái bàn đến, ngồi dưới cây quế chép kinh phật.
Trước kia hắn cũng thường xuyên giúp nàng chép kinh phật.
Lúc nào nàng cũng chỉ chép được một chút đã ngủ mất rồi, cho nên hắn chỉ nhẹ nhàng ôm nàng lên giường rồi mô phỏng lại nét chữ của nàng, không sao, để hắn chép giúp nàng là được.
Hắn cũng từng nghĩ hay là không giúp nàng, để nàng bị mẫu hậu trách phạt, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nỡ, bộ dáng nước mắt lưng tròng đáng thương của nàng lúc nào cũng có thể khiến hắn mềm lòng.
Khi Chúc Dung dâng lên thư đầu hàng, Chương Cảnh Hành cảm thấy tên thủ lĩnh kia thật sự là đáng giận, tuy rằng bọn họ khởi binh là do bọn hắn ngấm ngầm châm ngòi, nhưng kẻ hại Triệu Thành Nghiệp tử trận thật sự là quân đội Tây man.
Trên đường thúc ngựa đến biên cương, trong lòng Chương Cảnh Hành chỉ có một suy nghĩ: hắn muốn giúp Uyển Nhi báo mối thù giết huynh này.
Cho nên khi thủ lĩnh Tây man quỳ trước mặt hắn cầu xin hắn bỏ qua cho tộc nhân, mắt hắn còn không chớp một cái đã chém bay đầu người kia.
"Diệt tộc."
Hắn tha cho cho tộc nhân Tây man, ai sẽ tha cho hắn?
Bọn họ giết chết huynh trưởng của người con gái mà hắn yêu nhất, lúc làm Uyển Nhi của hắn chỉ dám ôm chiếc còi mà ca ca tặng cho nàng lặng lẽ khóc lúc nửa đêm không người, bọn họ đã từng nghĩ rằng sẽ bỏ qua cho hắn chưa?
Sau khi hắn đâm một kiếm vào cơ thể một người Tây man thì đột nhiên thấy có người chém về phía Chương Thừa Hãn, hắn không chút băn khoăn liền chắn trước người con mình.
Hắn đột nhiên nhớ tới thật nhiều năm về trước, khi hắn vẫn còn là một thiếu niên, Uyển Nhi chắn trước mặt hắn, lúc lưỡi kiếm đâm vào cơ thể nàng, lòng hắn cũng tan nát.
Hắn vô cùng sợ hãi, sợ Uyển Nhi cứ như vậy bỏ hắn mà đi, cho nên khi biết được tin nàng tỉnh lại, ngay cả thiết triều hắn cũng không màng, vội vàng chạy đi thăm nàng.
Hắn cảm tạ trời đất biết bao nhiêu, vì nàng không bỏ hắn lại.
Ngày ấy hồi cung, hắn nói với thái y, chỉ cần kéo dài cho hắn năm năm tuổi thọ là được, chỉ cần trong năm năm này làm cho hắn không khác gì người thường là được.
Vì thế, hắn dùng từng đó thời gian, tứ hôn cho Khang Ninh, Chúc Dung quỳ trước mặt hắn, nguyện lấy một thân tiền đồ vinh quang đổi lấy một người là Khang Ninh, hắn suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu đồng ý.
Bởi vì hắn nghĩ rằng, nếu Uyển Nhi ở đây, chắc chắn nàng sẽ cười tủm tỉm nói với hắn, Khang Ninh có thể tìm được một người thích con bé như vậy, ngày tháng sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Uyển Nhi của hắn cười rộ lên trông cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt cong cong giống như một vầng trăng non vậy.
Lúc Chương Thừa Hãn dẫn cô nương của Trần gia tiến cung, hắn dường như lại được thấy cảnh mình cùng Uyển Nhi cùng nhau đi qua từng ngóc ngách trong hoàng cung.
Uyển Nhi ở bên cạnh nhìn trái ngó phải, còn tầm mắt của hắn vẫn luôn dừng trên người của nàng.
Chương Thừa Hãn từng nói với hắn, thằng bé sẽ đánh đổi tất cả những gì mà nó có, đối lấy cô nương Trần gia mạnh khỏe vô ưu.
Ngữ khí kiên định làm hắn nhớ tới chính mình cũng từng thề hẹn với Uyển Nhi như vậy.
Qua một lúc lâu, hắn mới cười nói với Chương Thừa Hãn: "Mẫu hậu của con đã từng nói: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy", con đã nói những lời này, nếu như không làm được, chắc chắn sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục."
Buổi tối một ngày trước khi rừng hoa quế bị thiêu rụi, hắn mơ thấy Uyển Nhi.
Đây là lần đầu tiên sau khi rời đi nàng xuất hiện trong giấc mơ của hắn, vẫn là bộ dáng như thời thiếu niên ấy, nàng khoác áo lông chồn màu trắng, cười nói với hắn: "Hai ta đứng chung một chỗ, trông thật giống Hắc Bạch Vô Thường."
Hắn cũng cười, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, nói với nàng hắn rất nhớ nàng, rất nhớ, rất nhớ.
Nàng cười gật đầu, nói với hắn nàng biết, cho nên nàng tới đón hắn.
Nàng bảo hắn mang theo chiếc hộp đựng thiếp canh hợp hôn của bọn họ, còn mang theo bánh hoa quế mà nàng thích ăn nhất.
Nàng nói, nàng bỏ lại hắn nhiều năm như vậy, vất vả rồi.
Con đường sau này, nàng sẽ đi cùng hắn.
Cho nên, lúc Phượng Tê cung bị cháy, hắn cũng không quá kinh hoảng.
Hắn nhảy vào biển lửa đem chiếc hộp đựng thiếp canh hợp hôn trong thư phòng ra, bên tai là tiếng la hét hoảng loạn của Đức Toàn.
Trước khi chạy ra, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên bàn giấy vẫn còn tám chữ chưa bị đốt sạch.
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Sau đó, hắn bị bệnh mấy ngày, cuối cùng hắn cũng hiểu được trước khi nàng rời đi, Triệu Nhược Hoa nói nàng không còn muốn sống nữa là có ý gì.
Hắn cũng không muốn sống nữa, Uyển Nhi của hắn còn đang đợi hắn.
Hắn đã lấy được thiếp canh hợp hôn, đã cầm được bánh hoa quế mà nàng thích ăn nhất.
Hắn cuối cùng cũng có thể đi tìm nàng rồi.
Hắn thật sự rất nhớ nàng.
Vĩnh kết đồng hảo, hộ khanh trường ninh.
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Chỉ nguyện kiếp sau, khi đứng trong tuyết lạnh mà ôm lấy Uyển Nhi, hắn sẽ nắm lấy tay nàng thật chặt, không bao giờ buông ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...