Để tránh sự tra hỏi của Phan Vân Kiều, Triệu Thế Hiển liền bế bé Tí ra ngoài mua đồ ăn vặt.
Bên kia, Tạ Thảo Nhi sau buổi nói chuyện với hai quý bà cũng ra về.
Chồng cô - Đinh Cường Phú không nén nổi tò mò hỏi: "Bà Phương hẹn em có chuyện gì vậy?"
"Vào nhà trước rồi nói."
Hoá ra, Lương Thu Phương và Đinh Khánh Hạ đã biết chuyện Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển ở chung.
Trùng hợp hơn là Phan Mạnh Kiên và Triệu Phương Anh - cô cả nhà Triệu đã trốn nhau ra tận nước ngoài vẫn đến với nhau, còn dẫn theo một nhóc tì hai tuổi về nữa.
Đứa lớn xong xuôi hết cả nên hai bà quay sang chuyện đứa nhỏ.
Nhà họ Phan...
"Con đưa bé Tí đến chỗ cái Kiều rồi à?"
"Vâng ạ.
Con biết mẹ muốn gì mà."
Có bé Tí ở đấy, mối quan hệ giữa Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển sẽ khăng khít hơn.
Cô không biết chăm trẻ, anh lại là người tỉ mỉ, chu đáo.
Một cặp bài trùng!
"Cái gì? Kiều hết tiền tiêu sao? Bà mau gửi cho con bé đi!"
Ông Phan Mạnh Hùng bập bõm nghe được vợ và con trai nói đến con gái, cứ nghĩ nó hết tiền tiêu.
"Ờ, để tôi gửi thêm vào thẻ nó."
Phan Mạnh Kiên: "..." Không công bằng!
Trong lúc Triệu Thế Hiển đang tung tăng, lượn lờ khắp hàng tạp hoá, thậm chí còn nghĩ đến tương lai cô và anh lấy nhau, chắc con họ cũng sẽ dễ thương như bé Tí.
Thì trước cửa nhà anh, kẻ thù số một đang gõ cửa.
Ông Tơ, bà Nguyệt thấy Trung Quân đến nhà Phan Vân Kiều thì không vui chút nào.
Nhưng họ chẳng thể ngăn cản được.
"Cậu đến có việc gì vậy?"
"Bộ không có việc gì thì không được đến sao?"
"À...!cậu vào nhà đi."
Trung Quân càng nghĩ càng thấy mình hôm ấy thiếu suy nghĩ.
Nếu Phan Vân Kiều có bạn trai thì Tạ Thảo Nhi đã nói với anh ta ngay từ đầu khi anh ta nhắc đến cô rồi.
Còn tên đàn ông đó, chắc cũng chỉ là một trong những người theo đuổi cô mà thôi.
Từ xa, đôi vợ chồng son xách đồ đến, gặp cảnh Trung Quân đi vào nhà.
"Cái tên này dai như đỉa ấy."
Đinh Cường Phú từ đâu đã không có mấy thiện cảm với Trung Quân.
Còn Tạ Thảo Nhi cười thầm, xem ra hôm nay phải làm dứt khoát để tống cổ tên này rồi.
Nhưng anh ta vẫn có một chút tác dụng.
Mục tiêu của cô ấy bây giờ là tác hợp cho Thế Hiển và Vân Kiều, cô ấy sẽ phải loại bỏ mọi vật cản ảnh hưởng đến bọn họ.
Vì sự việc không mấy vui vẻ hôm qua, nên giờ Đinh Cường Phú đã nảy ra ý định khác.
Tạ Thảo Nhi thường xem mấy bộ phim ngôn tình sến súa, thường có cảnh chơi trò sự thật - hành động.
Hình như bây giờ Triệu Thế Hiển không có nhà, bà Lương Thu Phương gọi điện báo cho Tạ Thảo Nhi biết Phan Mạnh Kiên đã gửi con trai anh ấy cho họ chăm vài ngày.
Thằng bé vừa có nét giống Thế Hiển, vừa có nét giống Vân Kiều.
Xem ra có kịch hay để xem đây.
Hết cách, đôi vợ chồng liền mang đồ sang nhà ông Tơ - người bạn hôm qua mới quen thân, lánh tạm.
Trung Quân bước vào nhà mới ngờ ngợ, tại sao anh ta cảm thấy có đàn ông sống ở đây vậy nhỉ?
"Cậu sống một mình sao?"
"Không phải."
Phép lịch sự tối thiểu phải có, dù không muốn tiếp đãi Trung Quân nhưng cô vẫn bê trà bánh ra mời anh ta.
"Vậy..."
"Tớ sống với người con trai mà đụng mặt cậu ở quán ăn hôm bữa ý."
Có gì nói nấy, Phan Vân Kiều không có ý định giấu diếm gì.
Mặc kệ Trung Quân hiểu lầm.
Thực ra, hồi cuối cấp ba anh ta từng tỏ tình nhưng cô từ chối rồi.
Thế quái nào bao năm trôi qua anh ta vẫn thích cô cơ chứ? Cô có gì để thích sao?
Bên kia, Trung Quân chưa tiêu hoá được câu nói lúc nãy của cô, còn đang ngây người.
Bên này, Phan Vân Kiều nghiêm túc đáng giá bản thân một lượt.
Chân dài thì không có, vì cô chỉ cao vỏn vẹn một mét sáu.
Cũng chẳng có tóc dài thước tha, cô vốn không muốn tốn thời gian cho việc gội đầu nên cắt ngắn rồi làm gợn sóng nên nó chỉ ngang cổ.
Da cũng khá trắng, mũi khá cao.
Mắt thì đặc biệt hơn người khác là màu hổ phách, đẹp hơn một chút là mắt phượng.
Tổng quan thì khá bình thường.
Có vẻ như cô chưa quan tâm lắm hay chưa biết tận dụng vẻ đẹp của mình nên nghĩ nó bình thường, chứ thực ra là rất đẹp.
Đang thơ thẫn, bỗng bị làm phiền bởi tiếng cười đùa bên ngoài cửa.
Triệu Thế Hiển một tay xách đồ, một tay bế bé Tí đi vào nhà.
Lại thấy một màn này, thế mà tên Trung Quân lại có mặt ở đây.
Phan Vân Kiều còn pha trà cho anh ta, mẹ nó! Anh thầm chửi thề.
Bởi vì cô chưa bao giờ pha trà cho anh!
Bé Tí nhớ lời bố mẹ dặn, phải gọi Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển là mợ và cậu.
Suýt nữa bé quên mất.
"Mợ Kiều ơi, con với cậu Hiển về rồi ạ."
Thấy Triệu Thế Hiển về, Tạ Thảo Nhi và Đinh Cường Phú cũng sang đây, ông Tơ, bà Nguyệt cũng lẽo đẽo theo sau.
Tạ Thảo Nhi thầm cảm thán, không hổ là con trai anh Kiên, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...