Hàng Xóm Đừng Sờ Lung Tung

Edit: Samleo

Trình Hải Dương chôn đầu thật sâu ở trong ổ chăn, nước mắt mới vừa tràn ra vành mắt đã được chăn bông thấm hết rồi. Khóc cũng khóc không được, càng thêm cười không nổi. Không nghĩ tới bị người lừa gạt sẽ là chuyện khó chịu như vậy. Nói chuyện yêu đương, quả nhiên không thích hợp trạch nam. Trạch nam quả nhiên chỉ có thể mỗi ngày nhìn nữ thần trong computer.

Không sai, Hải Dương không khóc! Đứng dậy!

Trình Hải Dương kìm nén hít hít mũi, trong chăn bông toàn bộ đều là mùi của mình, có chút không dễ ngửi, lúc này mới phát hiện bản thân có nên thay vỏ chăn rồi hay không… Xí! Mới sẽ không đổi màu xanh biển gì!!!

Đang nghĩ, cửa lại bị người gõ ra tiếng vang thật lớn.

“Trình Hải Dương mở cửa cho anh!” thanh âm Tiên Mạch nghe qua giống như là đang nổi giận, bộ dáng rất không kiên nhẫn. Trình Hải Dương không nhịn được liếc mắt nhìn cánh cửa một cái, rất rõ ràng không muốn mở cửa.

Tôi đi… nên tức giận phải là tôi chứ anh hai!!! Anh lấy cửa nhà tôi trút giận cái gì a!!! Đừng gõ!!! Phiền muốn chết!!!

Trình Hải Dương vùi đầu càng sâu, đem chăn mền che kín lỗ tai, cố gắng ngăn cản tiếng gõ cửa này.

Ai biết Tiên Mạch cũng càng gõ càng nổi khùng, hơn nữa vốn đã bị chuyện Lily khiến không dễ chịu, bây giờ bị cô vợ nhỏ nhốt ngoài cửa, Tiên Mạch đã muốn sôi gan.

Rốt cục y cũng không nhịn được nữa, rống một tiếng: “Trình Hải Dương em mở cửa cho anh! đưa anh di động!”

Vừa nghe lời này, con cừu Trình Hải Dương cũng muốn biến thành con mèo nổi giận phát khùng rồi, cầm di động của Tiên Mạch, từ trên giường bật dậy, thuận thế mở cửa liền ném di động ra ngoài, Tiên Mạch thoáng cái không phản ứng lại kịp, điện thoại rớt ở trên hành lang, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Trình Hải Dương cũng sửng sốt một chút, sau đó lập tức đóng cửa.

Không phải không muốn cho Tiên Mạch vào cửa, mà là trong tiềm thức sợ hãi Tiên Mạch a, nhìn thấy y đã muốn trốn, cũng lúng ta lúng túng, không biết như thế nào cho phải. Vì vậy chỉ có thể đóng cửa.


Ai biết Tiên Mạch lại có thể không đi nhặt điện thoại, trực tiếp nắm lấy khung cửa, chỉ nghe Tiên Mạch kêu lên một tiếng đau đớn, tiếng đóng cửa vang thật lớn không xuất hiện trong dự liệu, Trình Hải Dương quay đầu lại, nhìn thấy tay Tiên Mạch bị kẹp sưng lên giống móng heo.

“Ách…” Trong nháy mắt cảm giác tội lỗi mạnh mẽ tấn công đại não Trình Hải Dương.

Trời ạ! đôi tay Tiên Mạch xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, trắng nõn thon dài hữu lực bây giờ bị cậu biến thành bộ dáng bộ móng heo kho, Tiên Mạch ngay cả đau cũng chưa kêu một tiếng, chỉ là cau mày, khó chịu hừ một tiếng, sau đó nhìn bàn tay bị kẹp của mình, thấy bàn tay run rẩy khống chế không được.

Hơn nữa… Đó là tay phải a!!! trời đánh đó là tay phải a!!! tay phải của Tiên Mạch a!!! Tay phải đã không còn làm sao a!!! Không đúng không đúng!!! Tiên Mạch không còn tay phải sao vẽ tranh a!!! Cứu mạng!!!

Trình Hải Dương ở trong lòng vô hạn mắng chửi mình, hoảng hốt lo sợ, nhưng là nhìn bề ngoài, trừ ra vẻ mặt hoảng hốt lo sợ không có bất cứ phản ứng gì. Thẳng đến Tiên Mạch mở miệng: “Em vẫn tính không cho anh vào sao?”

“…” Trình Hải Dương mãnh liệt lắc đầu, tiếp theo lại điên cuồng gật đầu.

“Em rốt cuộc là cho anh vào không.”

Trình Hải Dương hai mắt ươn ướt nhìn Tiên Mạch, gật đầu thật mạnh.

“Mau nhặt Nokia về giúp anh… Thật tốt là Nokia.” Tiên Mạch bỏ dép lê vào nhà ngồi dưới đất, mất hứng sai khiến Trình Hải Dương.

Trình Hải Dương cũng ngoan ngoãn đi nhặt về.

Nokia không hổ là Nokia, ngay cả một điểm trầy xước cũng không có, điện thoại hoàn toàn không có một chút vấn đề, giống như cú ném mới vừa rồi là ném vào trong ổ chăn.

Trên thực tế trong lòng Tiên Mạch dễ chịu một ít rồi.

Ngồi vào trước computer của Trình Hải Dương, Tiên Mạch click mở trình duyệt, thuận tay click mở trang web ghé vào lần trước, bài post thật dài xuất hiện ở trước mặt Tiên Mạch.

Hóa ra… Hóa ra là như vậy.

Trình Hải Dương giống như cô vợ nhỏ đang lục tung mọi thứ phía sau Tiên Mạch, tìm kiếm hòm thuốc không biết ở góc nào trong nhà cậu, mặc kệ thế nào tay Tiên Mạch bị mình làm sưng chính mình nhất định phải có nghĩa vụ thoa thuốc. Trình Hải Dương không chút nào phát hiện bản thân đều đã hoàn toàn quên mất khó chịu trong lòng trước đó, đủ loại đủ kiểu nghi ngờ cũng thoáng cái biến mất không còn chút tin tức, đầy tim đầy não đều là tay Tiên Mạch bị mình làm thành móng heo phải bù đắp lại như thế nào.

Tiên Mạch bất thình lình đứng dậy từ phía sau ôm chặt Trình Hải Dương.

Động tác của Trình Hải Dương lập tức dừng lại, bị nhiệt độ cơ thể cao nóng của Tiên Mạch hù dọa.

“Này, trong đầu em đang suy nghĩ cái gì thế.”

“…”

“Anh trước tiên nói thật với em, anh từng có bạn gái, chính là Lily em đã từng gặp qua. Nhưng anh bây giờ không còn chút quan hệ nào với cô ta, miễn cưỡng mà nói chỉ là người quen, vừa khéo giới tính nữ mà thôi, hơn nữa anh yêu thích nam, cho nên em đừng ghen.”


“…”

“Sau đó, anh thật sự không biết em tên ngu ngốc đần độn này đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ cho rằng anh chỉ là một cái máy đóng cọc có *** không có tình yêu sao? Hay là em đối với bộ dáng trạch nam này của mình rất có tự tin? Thằng ngốc của anh... anh... Anh chỉ là thích... Thích em cho nên mới…”

“…”

“Cho nên em ít nghĩ ngợi lung tung cho anh. Em chỉ cần không buồn không lo để anh cưng chiều là được rồi.” Trình Hải Dương nhìn không thấy Tiên Mạch phía sau đã đỏ mặt, ánh mắt không tự nhiên chuyển động lung tung khắp nơi.

“… Tay anh không có gì chứ? Em thoa thuốc cho anh…” Trình Hải Dương nỗ lực dùng phương pháp vụn đến chết nói sang chuyện khác, đáng tiếc Tiên Mạch căn bản không để ý cậu, dùng tay trái xoay người Trình Hải Dương lại, sau đó vừa ngang ngược vừa dịu dàng hôn Trình Hải Dương.

Trình Hải Dương cũng không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể ngây ngốc đón nhận đòi hỏi của Tiên Mạch.

“Cho nên anh không phải muốn áp em… Anh là thích em.”

“…”

“Nói chuyện à!”

“Oh…”

“Oh là có ý gì? Uh?”

“Oh chính là em thích anh!” Nhìn Tiên Mạch nhướn cao lông mày, Trình Hải Dương vội vàng trả lời ngay, chẳng quan tâm xấu hổ hay không, chỉ có thể trả lời như vậy.

Không có biện pháp, ai bảo Tiên Mạch nhướn mày là có thể ép cậu đến sít sao chứ?

“Cho nên để cho…”


“Em không muốn.” Trình Hải Dương vẻ mặt cầu xin, vẫn nói ra lời từ chối.

“Tại sao?”

“Hô…” Trình Hải Dương làm một cái hít thở sâu, sau đó nghiêm túc nhìn Tiên Mạch, mặc dù cậu biết có lẽ giờ phút này kính mắt vừa dày vừa nặng của cậu đang phản chiếu, Tiên Mạch cố gắng căn bản nhìn không thấy sự nghiêm túc của cậu, nhưng cậu vẫn rất nghiêm túc nhìn, “Em chỉ là thật sự cảm thấy quá nhanh rồi… Việc này đối với em mà nói vẫn khó tiếp thụ. Nếu… Nếu anh thật sự cái đó… Có thể qua đoạn thời gian ngắn mới tiếp tục cái đó hay không…”

“Cái gì cái đó cái đó chứ?”

“Không có gì…”

Tiên Mạch thật ra chắc chắn là nghe rõ ràng, nhưng chính là muốn trêu cợt Trình Hải Dương một chút, ai bảo Hải Dương nhà y đáng yêu như vậy trời sinh ngốc ngốc như vậy.

“Ít nhất để anh hôn thêm một lần.”

“…”

Trình Hải Dương bị Tiên Mạch một tay ôm thật chặt, môi bị gắt gao lấp kín, nhưng lại có thể cảm thấy yêu thương ùn ùn kéo qua suýt nhấm chìm cậu, nói không chừng lời của bạn trên mạng vẫn là không đáng tin.

Một tiếng đóng cửa lanh lảnh vang lên, sau đó là tiếng bước chân, lộp độp rời đi.

Nhưng không hề ảnh hưởng đến nụ hôn tiêu chuẩn dài mười phút của Tiên Mạch cùng Trình Hải Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui