Ông Minh tỏ ra kinh ngạc khi Takehiko nói đỡ cho Yumi, ông cười, “Như vậy thì tốt rồi, tôi chỉ sợ con bé gây phiền phức cho cậu.” Giọng điệu giống như một người trưởng bối lo lắng cho con cháu của mình.
Khuôn mặt Takehiko hòa hoãn hơn so với ngày thường, anh tỏ ra lễ phép “Sẽ không đâu.”
Lúc này chủ tịch tập đoàn cùng với mấy vị giám đốc khác bước vào, Takehiko và ông Minh liền nhanh chóng bước lên chào hỏi bọn họ.
Lần này không chỉ là một hội thảo họp tác bình thường mà còn là cuộc họp định kỳ của tập đoàn bọn họ.
Chủ tịch tập đoàn là một người không thích rườm rà, thay vì tổ chức cuộc họp ở trụ sở chính, ông lại xua tay nói “Phiền phức làm gì, sau khi hội thảo kết thúc thì họp luôn ở hội trường đó đi.”
Mấy vị cấp cao nói chuyện với nhau, những nhân viên tầm thường như Yumi thì chỉ có thể đứng phía sau, tùy thời phục tùng mệnh lệnh mà thôi.
So với Emi, vị trí của Yumi gần với Takehiko hơn, vì vậy mỗi lần anh xoay người đều sẽ nhìn thấy cô đầu tiên, điều này cũng khiến cho Emi càng nhìn cô không thuận mắt.
Hội thảo sắp bắt đầu, nhóm người vừa đi vào trong hội trường vừa nói chuyện với nhau.
Takehiko rất tự nhiên mà kéo Yumi sát lại mình hơn, tránh cho cô cản trở đường đi của mấy vị lãnh đạo cấp cao.
Chủ tịch tập đoàn tinh ý phát hiện ra, ông nhìn Yumi nghi ngờ hỏi, “Đây là…?”
Takehiko mỉm cười giới thiệu với ông “Đây là Yumi, người chịu trách nhiệm chính của dự án QT, cô ấy là người của chi nhánh Việt Nam được chú Minh điều sang hỗ trợ.”
Không chỉ chủ tịch mà mấy vị giám đốc khác cũng nhìn Yumi một cách dò xét.
Yumi bình tĩnh tiến lên gật đầu với ông “Chào chủ tịch, tôi là Yumi.”
Chủ tịch mỉm cười gật đầu lại, rồi tỏ ra kinh ngạc nói, “Lần đầu tiên tôi nghe Takehiko giới thiệu về một người đó.”
Mấy vị giám đốc xung quanh cũng cười phụ họa theo “Đây chắc hẳn là một người rất có năng lực, mới khiến cho Takehiko của chúng ta chú ý như vậy.”
Gương mặt của Yumi thoáng đỏ, bị một đám đàn ông trêu ghẹo cô có chút sợ sệt.
Takehiko có vẻ nhìn ra, anh cười trừ, đưa tay ra hiệu mời, “Chúng ta vào trong thôi, hội thảo sắp bắt đầu rồi.”
Nhân lúc chủ tịch dẫn theo nhóm lãnh đạo kia đi chào hỏi đối tác, ông Minh kéo tay Yumi sang một bên nói “Này, con và cậu Takehiko đó đã đi đến quan hệ gì rồi?”
Yumi ngơ ngác nhìn ông “Quan hệ gì là quan hệ gì?” Cô và anh ta không phải là lãnh đạo và nhân viên sao?
Ông Minh tỏ vẻ “rèn sắt không thành” nói, “Chú nhìn ra được cậu ta có ý với con.”
Yumi vỗ vai ông “Vậy là coi chừng mắt chú có vấn đề.”
Ông Minh tức giận vỗ nhẹ vào tay Yumi một cái, “Con mới là đứa có vấn đề đó.
Nhìn xem cậu ta là người tài giỏi thế nào, được cậu ta chú ý con còn không mau nắm bắt cơ hội.”
Yumi tỏ vẻ khinh bỉ nhìn ông, “Chú à, chú đang muốn dùng con để lôi kéo đồng minh sao?”
Lần này ông Minh tức giận thật, ông tức tối dậm chân nói “Con nói cái gì vậy hả? Sao con có thể nói chú như vậy…?”
Yumi nhanh chóng ngắt lời ông “Thôi, thôi, con sai rồi, chú đừng nóng.”
Ông Minh hừ mũi một cái trách cô, “Chú là đang muốn tốt cho con, con cũng không còn nhỏ nữa.
Takehiko là một người có năng lực, vừa tài giỏi vừa thông minh, nếu con lấy cậu ta, người được lợi chắc chắn là con rồi.”
Thấy Yumi bĩu môi muốn phản bác, ông nói tiếp “Con nhìn lại con xem, người thì gầy như que củi, khuôn mặt thì ngốc nghếch, tính cách thì chẳng ra làm sao.
Ta bắt đầu cảm thấy lo cho bố mẹ con rồi đó.”
Yumi tức đến mức trợn trừng mắt nhìn ông Minh, nếu như không phải ông là bạn thân của bố cô, lại rất hay giúp đỡ cô trong công việc, cô khẳng định lúc này mình sẽ tức giận mà bức sạch tóc của ông rồi.
Ông đây chính là tự khen người mà đi chê mình, nói cô gầy cô còn vui vẻ, nhưng nói mặt cô ngốc là sao? Ông không nghe người ta nói trán cao là thông minh à?
Yumi tỏ vẻ hờn dỗi nói “Làm sao chú biết được con người anh ta tốt toàn phần, biết đâu năng lực làm việc của anh ta tốt, nhưng anh ta là một người vũ phu thì sao? Chú không thấy anh ta rất khó tính à? Con thấy chú chỉ muốn “bán” con đi thôi, chứ quan tâm gì con đâu.”
Ông Minh giơ tay lại muốn đánh cô “Cái con bé này…”
Trong lúc chú cháu hai người còn đang tranh chấp, bên ngoài cửa hội trường có một vài người đi vào, khiến người ta chú ý nhiều nhất có lẽ là một cặp trai gái đi cùng nhau.
Người con trai mặc bộ vest màu xanh đen lịch lãm, dáng người cao ráo hoàn hảo, khuôn mặt vừa đẹp trai vừa hòa ái, đi bên cạnh anh ta là một cô gái với mái tóc xoăn dài xinh đẹp, cô gái mặc bộ vest nữ cùng màu với người con trai kia, bộ vest ôm sát người lộ rõ những đường nét xinh xắn, chân mang giày cao gót, mỗi một bước đi đều khiến người ta phải ngoảnh đầu lại nhìn.
Yumi chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập, cô đứng bất động nhìn cô gái kia choàng lấy cánh tay người đàn ông đi vào, trên mặt hai người đều lộ ra thần sắc vui tươi.
Cả hội trường bởi vì sự xuất hiện của cặp nam nữ xuất sắc này mà rộn ràng hơn, lúc hai người đi qua, Yumi không kiềm chế được mà đưa mắt chăm chú nhìn người đàn ông kia.
Anh ta cũng đưa mắt đáp lại cô, dù chỉ là một cái ánh nhìn thoáng qua, nhưng vẫn khiến Yumi có cảm giác đau đớn từ trong lồng ngực.
Ông Minh bên cạnh phát hiện cô đang chăm chú nhìn, ông nói “Đó là con gái của chủ tịch liên đoàn bóng đá, người đi bên cạnh là trọng tài bóng đá chuyên nghiệp, nghe nói anh ta được lựa chọn sẽ trở thành con rể của chủ tịch liên đoàn…”
Yumi không còn nghe lọt lời nào nữa, bởi vì không cần người khác giới thiệu cô vẫn nhận ra, người đàn ông kia là Sato, là người cô thích, người mà cô nhung nhớ suốt mấy ngày qua.
Còn người đi bên cạnh anh không ai khác chính là Meiko, người mà lần trước cô gặp ở câu lạc bộ Twis.
Yumi vẫn còn nhớ rất rõ, Sato từng khẳng định với cô là anh không thích Meiko.
Một đoạn ký ức lướt qua trong đầu càng khiến cho sắc mặt Yumi thêm tệ, mãi đến khi hội thảo bắt đầu, đến khi Takehiko gọi tên cô, mới khiến cô bình tĩnh trở lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...