Thần sắc của Takehiko lúc này càng lạnh lùng hơn ngày thường, anh đứng trước mặt Sato không kiêng dè mà lên tiếng chất vấn.
Lời của anh không lớn nhưng trong bầu không khí im lặng của bệnh viện, giọng nói mang theo sự phẫn nộ đó khiến tất cả những người có mặt đều bất động.
Khuôn mặt Sato khẽ đanh lại, nhưng không phải tức giận vì mấy lời của Takehiko.
Takehiko nói đúng, anh là người đầu tiên phát hiện ra vấn đề của giàn hệ thống kia, rõ ràng anh biết khu vực đó rất nguy hiểm nhưng anh vẫn chủ quan để Yumi đi vào.
Anh thích cô nhưng lại đẩy cô vào hiểm cảnh, trong khi từ trước đến giờ anh luôn là người cẩn trọng.
Trong nhất thời Sato thật sự không biết phải phản bác lời của Takehiko như thế nào.
Takehiko nhìn Sato bằng ánh mắt sắt bén, như thể chờ đợi câu trả lời từ anh.
Hai người đàn ông cao lớn đứng đối diện với nhau, khiến cho hành lang bệnh viện phút chốc trở nên ngột ngạt.
Hiroshi và nhóm trọng tài không nhịn được mà đến tách hai người ra.
Toma là anh lớn, trong bất cứ trường hợp nào cũng có thể bình tĩnh hơn những người khác, anh kéo tay Takehiko ra nói "Việc xảy ra không ai muốn cả, Sato cũng không phải cố ý, không ai biết được khung sắt kia sẽ rơi xuống lúc nào..."
Takehiko ngắt lời anh "Với tư cách là một người trọng tài chuyên nghiệp, sao anh có thể nói ra những lời đó? Chẳng phải trọng tài các anh đều được huấn luyện 'mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng' sao? Khả năng lường trước sự việc của các anh đâu rồi?"
Lần này đến lượt Toma im bặt, bởi vì Takehiko nói rất đúng.
Bọn họ trước khi trở thành trọng tài đều được huấn luyện rất kỹ, ngoài việc phải phản ứng nhanh ra, còn phải biết quan sát và dự đoán những tình huống có thể xảy ra.
Thêm việc hôm nay trên sân cỏ, cả một đám đàn ông các anh mà lại để cho một cô gái nhỏ rơi vào hiểm cảnh, chứng tỏ năng lực của các anh vẫn chưa đủ.
Nghe thấy đến Toma mà Takehiko vẫn nói chuyện không kiêng dè, Sato liền kéo Takehiko ra "Đây là lỗi của tôi, cậu đừng kéo theo người khác vào."
Takehiko vung tay Sato ra, anh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng "Cậu làm tôi rất thất vọng! "
Trong ký ức của Takehiko, Sato là một người chính chắn, biết quan sát, biết cẩn trọng, là một người luôn nhận ra vấn đề sớm nhất.
Một người như Sato sao có thể không nhận ra tình cảm của Yumi? Hay là anh cho rằng việc Yumi thích anh là việc của cô, còn anh, sự tồn tại của cô có hay không cũng không quan trọng!?
Trời bên ngoài đã tối, nhóm người trước đó cũng đã tản ra về hết, thoáng chốc trong hành lang bệnh viện đã khôi phục lại bầu không khí ban đầu.
Chỉ duy nhất hai người đàn ông kia vẫn kiên trì ở lại.
Yumi đã ngủ, cánh tay cô lúc này còn đang chuyền nước, có lẽ vì phần đầu còn đau nên cô ngủ không hề an ổn, lâu lâu còn khẽ nhíu mày vài lần.
Sato đau lòng vắt khô một chiếc khăn, chậm rãi lau mặt cho cô.
Takehiko ra bên ngoài mua thức ăn, vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy hành động đó của Sato.
Thấy Yumi vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy, anh thấp giọng nói "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Khuôn viên bệnh viện bởi vì sương đêm mà có chút lạnh lẽo, ánh đèn đường hiu hắt soi rọi bóng của hai người đàn ông đang ngồi cạnh nhau.
Cả hai đều trầm mặc, với tư cách là hai người bạn thân lâu năm, cùng lớn lên từ nhỏ, cả hai đều biết được đối phương đang nghĩ gì.
Khuôn mặt của Sato rất nặng nề, anh không phải đang lo lắng cho Yumi vì dù sao bác sĩ cũng đã nói cô không sao, các chỉ số kiểm tra đều bình thường, thứ khiến Sato để ý lúc này chính là những lời của Takehiko.
Thấy anh trầm mặt, Takehiko lên tiếng phá vỡ bầu không khí "Cậu có thích Yumi không?"
Sato im lặng khẽ gật đầu.
"Tôi nghĩ cậu cũng biết Yumi thích cậu!?"
Sato lại im lặng gật đầu lần nữa.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Takehiko nhíu mày quay đầu nhìn anh.
Khuôn mặt Sato rất thất thần, dưới ánh đèn càng lộ rõ thêm một phần mệt mỏi.
Takehiko lại cố tình nói, "Với tư cách là giám đốc, là người lãnh đạo trực tiếp của cô ấy, tôi muốn nhắc nhở cậu, thế giới này không chỉ có cậu là đàn ông và xung quanh cô ấy cũng không phải chỉ có một lựa chọn là cậu.
Nếu cậu xác định có thể đáp lại cô ấy, có thể chăm sóc và bảo vệ cô ấy thì hãy cho cô ấy một câu trả lời rõ ràng, còn không..." Takehiko chần chừ vài giây rồi nói tiếp, "...Còn không hãy buông tha cho cô ấy."
Sau sự việc ngày hôm nay, rất rõ ràng là Sato không đặt Yumi ở trong lòng, đối với anh cô không phải là người quan trọng.
Bản thân Sato cũng nhận ra sự thiếu sót của mình, anh vẫn đang tự hỏi, liệu bản thân anh có thật sự thích cô như anh nghĩ không.
Lần này Sato không im lặng, cũng không trả lời mà hỏi lại Takehiko, "Cậu cũng thích cô ấy."
Takehiko lắc đầu, "Tôi không chắc chắn.
Bởi vì cô ấy rất giống với bạn gái trước đây của tôi, tôi vẫn chưa xác định được bản thân mình xem cô ấy giống như người cũ hay là thật sự rung động.
Như tôi nói ở trên, những lời tôi nói ra đều lấy tư cách là lãnh đạo của cô ấy.
Nếu tôi chắc chắn tình cảm của mình, tôi sẽ không để cậu có cơ hội giành lại cô ấy đâu.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...