Hàng Xóm Bá Đạo

Chương 14

Ngay sáng hôm sau, Phong xuất viện trở về nhà. Ba Thư thì từ Hà Nội về rồi nhưng ba mẹ Phong thì vẫn bận bịu nhiều công việc, không thể về thăm Phong được nên nhờ vả ba mẹ nó quan tâm đến Phong.
Sau khi Phong ra viện, mọi việc lại trở về quỹ đạo vốn có của nó. Thư lại tiếp tục lao đầu vào ôn thi. Phong đợt này lại thường xuyên cầm truyện ma, phim ma sang nhà nó xem, vừa xem vừa cười khanh khách mới kinh người!
Cho đến khi nhận được kết quả thi, Thư mới ngớ người ra là điểm tổng của nó bằng với Phong.
Nó cầm giấy báo điểm kiểm tra học kì, để lên bàn, ngay trước mặt Phong:
- Tại sao lần này cậu lại đồng hạng với tớ? Bình thường cậu luôn vượt mặt tớ kia mà?
Gã chống cằm cười thần bí:
- Muốn biết tại sao?
Nó gật đầu lia lịa:
- Uh!
- Vậy làm người yêu tớ đi tớ nói cho nghe!
Thư nghe thế thì cười khan một tiếng, tay đập vào vai Phong:
- Tớ không đùa đâu nha!
Phong đặt khuỷu tay lên bàn, chống cằm hỏi lại:
- Cậu nghĩ rằng tớ đang đùa sao?
Thư cào móng tay phải lên mặt bàn, tay trái vò vò vạt áo, mím môi rồi nũng nịu nói:
- Phong toàn đùa dai, tớ hỏi thật đấy, không đùa đâu mà!
- Thì tớ cũng đâu có đùa!
- Haiz! Sao phải giỡn mặt thế! Không nói thì thôi!
Thư hít sâu, bất mãn ngồi phịch xuống bên cạnh Phong, lôi sách vở ra học bài cũ. Phong cũng không nói gì cả. Gã gác chân lên bàn, ngồi cho hai tay vào túi quần mà thở dài một tiếng, rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
*
* *
Thư mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình và quần bò lửng màu xanh lục. Nó đứng trên bờ cát, nhìn ra ngoài khơi, lắng nghe tiếng sóng xô bờ và tiếng gió vi vu bên tai.
Bầu trời hôm nay thật cao và trong xanh, mây trắng như những gợn sóng li ti trải dài đến vô tận của bầu trời. Hàng dừa cao lớn ven biển nghiêng mình theo từng đợt gió mát lạnh, in bóng xuống nền cát mịn.
Thư hít sâu, ngẩng mặt nhìn lên, như muốn thu hết cả khoảng trời bao la vào trong đáy mắt.
Thư được đi dã ngoại, điều này làm nó vô cùng phấn khởi. Chuyến đi hôm nay thực sự rất vui nếu như không có sự xuất hiện của một người mà nó không muốn thấy chút nào.
Lúc ba mẹ Thư bảo muốn đi cùng vì để quản lý Thư và đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra với Phong, nó không nghĩ là Phong sẽ đồng ý, nhưng gã đã không chớp mắt mà gật đầu. Tuy nhiên, điều làm Thư ngạc nhiên hơn là Phong bảo muốn đưa một người tên Thuý An đi cùng. Thư nghe vậy đã thấy ngờ ngợ nhưng nó không hỏi. Không ngờ lại là chị gái lớp trên vẫn thường hay quấn quýt bên cạnh gã.
Nếu bảo Thư không khó chịu thì chính là tự dối lòng. Nó cực kì cực kì khó chịu! Nhìn thấy họ trò chuyện, trêu đùa, cười nói với nhau, nhìn chị gái kia ghé sát tai Phong thì thầm to nhỏ gì đó khiến Thư chỉ muốn chạy thật nhanh đến và kéo cả hai ra.
Tuy nhiên, Thư không làm được điều đó, nó không đủ gan đối với loại chuyện như vậy.
Chính bởi thế, ngồi uất ức sắp nghẹt thở đến nơi, không còn cách nào khác sáng tạo hơn là đành phải một mình ra ven biển “đón gió xả nhiệt”.
- Oái?!
Còn đang ngẩn ngơ nhìn bầu trời thì một lực mạnh từ phía sau đẩy nó ngã nhào về phía trước. Cả người nó ập thẳng xuống nền cát, vừa ngoái đầu lên thì sóng tạt vô bờ làm quần áo nó ướt sũng.
Thư bất mãn bật người dậy rồi ngoái lại tính tẩn cho tên khốn nào nghịch dại một trận.
Không ngờ thủ phạm lại chính là Thu Minh. Nhỏ một tay chống hông, tay kia giơ hai ngón thành hình chữ “V”, mặt hếch lên cười một cách khoái trá:
- Win! Làm chi đứng đực ra nhìn trời như thể chờ tiền rơi xuống vậy?
Thư nắm một nắm cát ném thẳng về phía Minh, bất mãn quát lên:
- Bà là ăn no rửng mỡ ha?
- Tất nhiên không…- Nhỏ tiến tới sát mép bờ biển, đưa tay ra té nước vào người Thư – …sai rồi!
Thư giơ hai khuỷu tay lên làm khiên chắn, xong, nó nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bà chết với tôi!
Thư không thua kém, nó cũng tạt nước về phía Thu Minh rồi nhanh chân chuồn. Cả hai đùa nghịch chạy lăng xăng ven biển vớ được gì đưa ra làm vũ khí liền. Thấy gạch ném gạch, thấy cát ném cát, thấy vỏ sò ném vỏ sò, … Cho đến khi hai người đều đã mệt lử, hết hơi để mà chạy tiếp thì cùng nhau lết về phòng thay đồ. Đúng, là lết, với bộ dạng cực kì thảm hại.
Thư và Minh được sắp xếp cùng một phòng nên phải thay phiên nhau mà dùng phòng tắm. Minh lấy quần áo trước nên vào thay đồ trước.

Thư lục tùm lum cả túi đồ, thậm chí tìm xung quanh phòng mà cũng chẳng thấy quần áo của mình đâu. Rõ ràng nó nhớ là đã bỏ mấy bộ vào trong túi lận, vậy mà giờ không thấy tăm hơi đâu cả! Chẳng lẽ nhầm?
Minh từ trong phòng tắm bước ra, trên người mặc một bộ quần áo màu đen, tay cầm chiếc khăn cùng màu để lau khô tóc. Thấy giường ngủ bị Thư rải rác đủ các thứ đồ linh tinh, nhỏ đứng bên cạnh nó, tròn mắt hỏi:
- Bà không thay quần áo còn ngồi đây chi rứa?
Nó ngước lên phụng phịu đáp:
- Quần áo tôi đâu mất rồi bà ơi!
- Hở? Bà để đâu?
- Hic, rõ ràng tôi để trong túi này cơ mà! Giờ nó chạy đâu mất tiêu rồi không biết nữa! Mặc đồ ẩm ướt lại dính đầy cát thế này, tí mà ra kiểu gì cũng bị mắng cho coi!
- Hay thế này… – Minh xoa cằm làm vẻ trầm ngâm suy nghĩ việc nhà việc nước – …bà vào thay đồ trước, để tôi lục xem còn bộ quần áo nào không.
Thư gật đầu mếu máo đi vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi thay quần áo.
Nó cởi quần áo trên người bỏ vào chậu nước đã được Minh ngâm đồ bằng xà phòng sẵn, tháo cả băng quấn ngực bỏ vào trỏng luôn. Tuy vì chơi bóng rổ nên phải bó ngực, tuy nhiên việc này từ lúc nào đã trở thành thói quen, nếu không có nó lại thấy thiếu.
Cộc cộc.
- Thư ơi, đồ nè!
Minh đứng ngoài gõ cửa, trên tay nhỏ cầm một bộ đồ bơi ba mảnh màu đen, cùng với một chiếc áo khoác dạng lưới để mặc bên ngoài. Tuy nhiên, nó gần như rất mỏng và trong suốt, so với không mặc thì chẳng khác là bao!
Thư mở của ra, nó cầm lấy quần áo Minh đưa cho. Nhìn bộ đồ thiếu vải trầm trọng, nó cắn môi hỏi:
- Không còn bộ đồ nào khác à?
Tiếng Minh vọng lại từ bên ngoài:
- Ùi, tôi chỉ mang hai bộ quần áo và mấy bộ bikini thôi, mặc tạm đi!

Thư nhìn chính mình trước gương, nó xoay qua xoay lại vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
- Thế này … cứ làm sao ấy!
Thư ngắm nhía bộ dạng “thiếu vải” của bản thân, rồi phụng phịu quay sang nhìn Minh.
Nhỏ đến liếc mắt cũng chẳng buồn liếc nó một cái, mở tủ lạnh lấy dừa ra vừa gặm vừa đáp:
- Không sao đâu mà! Bà lo sẽ quyến rũ ai há?
Thư nắm lấy vạt áo khoác, cúi xuống lẩm bẩm trong miệng:
- Không phải…
- Không phải thì thôi! Mấy bọn con trai xem “xiếc” suốt, có phải nhìn thân hình con gái lần đầu đâu! Thời đại nào rồi! Hơn nữa, ngoài bãi còn đầy “ẻm xinh tươi”, mà điển hình là bà chị từ sáng đến giờ cứ quấn lấy cha Phong giật nhà bà ấy! Không lo bà sẽ nổi bần bật đâu!
- Ờ phải…
Nghe Minh nói thế, Thư cũng không thấy có vấn đề gì nan giải ở đây nữa. Có lẽ nhỏ nói đúng, dù sao chắc không ai chú ý đâu!
Cho nên, Thu cũng bớt ngượng ngùng và thả lỏng người hơn. Nó lấy dây nịt trong túi cột mái tóc lại ngắn cũn như cái đuôi gà rồi mỉm cười nhè nhẹ:
- Ê, mình ra ngoài thôi, mẹ tôi chắc đang bận bịu chuẩn bị cho bữa tiệc ngoài trời tối nay.
Minh bỏ nốt miếng dừa vào miệng, nhai nhóp nha nhóp nhép:
- Huh, bà ra trước đi, tí tôi ra sau!
- Ờ, tôi ra trước.
Sau khi Thư bước khỏi phòng và đóng cửa lại, nhỏ nhoẻn miệng cười xấu xa, nhổm lên và bước về phía cửa sổ.
Thu Minh thò tay qua khung cửa, kéo lên một sợi dây cước treo tùm lum mấy bộ quần áo.
Vừa huýt sáo, vừa gấp quần áo gọn gàng bỏ vô tủ và đồng thời tưởng tượng đến trò vui sắp diễn ra.
Thư bước đi thảnh thơi với dáng vẻ tự nhiên đến nơi sẽ tổ chức tiệc ngoài trời tối nay, tiện thề đi dạo chơi ngắm cảnh.
Địa điểm du lịch này là do ba Thư lên kế hoạch và lựa chọn.
Trà Cổ – một bãi biển nằm cách trung tâm thị trấn Móng Cái không xa. Đây là một bãi biển tuyệt đẹp với nền cát mịn, bờ biển rộng và bằng phẳng. Những rặng phi lao chạy dài dọc bờ biển. Nước biển trong xanh như một bể bơi nhân tạo khổng lồ, nhất là khi ánh nắng rọi xuống mặt biển thì làm rạo rực cả một vùng trời.
Do tốc độ đô thị hóa ờ Móng Cái chưa lan truyền rộng rãi đến đây nên bãi biển vẫn còn thưa thớt và chưa được đầu tư về mặt dịch vụ du lịch.
Tuy nhiên, đó lại là điểm cộng đối với Thư bởi như vậy nó mới có cảm giác thư thái, hoang dã và không bị gò bó.
Nơi tổ chức tiệc là bên bờ biển, dưới hàng dừa cao vút vươn mình giữa bầu trời bao la. Đứng từ vị trí này, họ sẽ có thể ngắm nhìn cảnh hoàng hôn nên thơ.

Thư đến đến nơi, đã thấy mọi người bày đầy đủ các thực phẩm tươi trên bàn. Đa phần là hoa quả và rau củ. Còn hải sản, ba Thư bảo rằng sẽ mua trực tiếp từ những người dân làng chài nơi đây sau khi họ ra khơi trở về.
Ngó nghiêng xung quanh, không thấy ba mẹ đâu cả, nó lại quay sang tìm kiếm bóng dáng Phong. Nhưng chẳng thể tìm thấy, cả chị gái tên An kia cũng mất hút luôn!
Chắc lại trốn việc chung đi “nói chuyện” riêng rồi!
Thư bĩu môi hừ lạnh. Nó bước đến bên cạnh một bạn nam vóc dáng nhỏ bé đang cẩn thận, khéo léo gọt hoa quả và bày đẹp mắt trong một chiếc khay lớn. Nó vỗ vổ vai cậu ta, hơi khom người xuống mà hỏi:
- Ê, ông thấy ba mẹ tôi đâu không?
- No talking. Đây là nơi thăng hoa của nghệ thuật, cấm phun nước bọt.
Cậu ta không thèm quay sang nhìn nó, thẳng thừng phán một câu giết người không dao rồi bê khay hoa quả ra chỗ khác, tiếp tục công việc của mình.
Thư đứng hình.
Mặt nó nghệt ra khó hiểu trợn mắt trừng nam sinh kia.
Làm gì mà chăm chỉ đến ghê răng vậy nha!? Cứ như là lo chuyện lớn cả đời người không bằng ấy!
Còn đang ngẩn người suy tư, đột nhiên bên tai nghe thấy đồng loạt những tiếng gọi với giọng điệu sửng sốt:
- Đội trưởng?
- Huh?
Thư ngoái đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh kia.
Cả một đám con trai trợn mắt nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh. Có người còn đưa tay lên dụi dụi mắt rồi lại nhìn, nhưng vẫn là bày ra vẻ mặt khó tin.
Thư mờ mịt hỏi:
- Uh, là tôi nè, sao hông? Mà mấy ông bình thường không cần phải gọi tôi là đội trưởng đâu!
Chưa nói dứt lời, một tên con trai đã từ trong đám đông xông tới bám trụ hai bả vai nó, nheo mắt nghi vấn:
0- Bà là Nguyễn Minh Thư, học sinh lớp 11B3?
Mặc dù Thư nhớ hổng nổi trong đội mình có thành viên này hay không nhưng nó vẫn ngây ngốc gật đầu:
- Ờ, hỏi chi lạ rứa?
Chẳng để người trước mặt có cơ hội đáp lại thì một tên khác phi lên, không kiêng nể chút nào mà đạp thẳng vào mông cậu ta, nâng cằm nó lên vừa ngắm nghía vừa chắc mẩm:
- Cái mẹt này thì không lẫn vào với đống phân nào rồi! Kì quá!
Nó hất tay gã ra, nhăn mặt quở trách:
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt “súp pơ săm soi” vầy à nha!
Tiếp đến, một tên khác nữa đứng ngay phía sau nó, cúi xuống khịt khịt mũi:
- Thơm quá! Đội trưởng, xài cả nước hoa nữa sao?
Và rồi ngay sau đó, cả đám kia liền túm tụm vây quanh Thư, mỗi người một câu, coi nó như sản phẩm nghệ thuật trưng bày ở bảo tàng.
- Đồ này bà mua đâu vậy? Dễ thương ghê héng! Chỉ tôi, tôi mua cho bồ tôi!
- Bà làm gì mà da dẻ trắng trẻo mịn màng như da em bé vậy?
- …
- …
Thư còn chẳng hiểu cái mô tê gì đang diễn ra, nó chỉ cảm thấy ngột ngạt và khó chịu. Đúng lúc đó, âm thanh lạnh lẽo cắt ngang đợt sóng bàn luận sôi nổi đang cao trào:
- Chuyện gì đang diễn ra?
Ngay lập tức, cả bọn đình chỉ động tác, dồn hết sự chú ý tới nơi phát ra giọng nói quen thuộc vừa rồi.
Phong đứng đó, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì rõ rệt. Bà chị Thuý An kia đứng ngay phía sau, trên tay họ mỗi người ôm một túi rau xanh.
Phong nhìn bao quát toàn thân Thư vài giây, sau đó khóe môi gã hơi nhếch lên, không nhanh không chậm thấp giọng hỏi:
- Cậu mặc cái thứ gì đây?
Nhìn bộ dạng Thư, Phong không thể không nheo mày tự hỏi nó đang làm trò quái quỷ gì ở đây?
Trên người Thư mặc một bộ bikini màu đen vô cùng vô cùng “gọn”, “gọn” đến trướng tai gai mắt! Bên ngoài chỉ khoác đúng chiếc áo lưới siêu mỏng lệch vai, chỉ dài quá hông nó một chút.

Màu đen quyến rũ làm nổi bật lên làn da trắng mịn, cùng với đôi chân thon dài của Thư.
Nếu là người khác thì gã đã trầm trồ khen ngợi người thiết kế trang phục này đã làm tôn lên những đường cong trên cơ thể, khiến cho ai nhìn cũng đều khó lòng rời mắt. Tuy nhiên, rất tiếc người đó lại là Thư.
Ánh mắt Phong tràn đầy vẻ giận dữ, thấy nó vẫn còn ngây ngốc đứng đó, gã nghiến răng hỏi:
- Nói, cậu đang diễn trò gì ở đây?!
- Hả? Tớ…
Thư bối rối không hiểu lý do vì sao Phong lại bày ra vẻ mặt lạnh với nó, nhưng nó có dự cảm không lành.
Mấy tên con trai kia thấy tình hình có vẻ không ổn, tất cả dường như đều đồng thanh lên tiếng giải thích:
- Tụi tôi…
Phong không hề chớp mắt mà thẳng thừng ngắt lời:
- Câm miệng!
Cả đám nghe một câu vầy, lập tức mím môi im bặt.
Phong thả phịch túi rau xanh xuống đất, tiến lên vài bước, nắm cổ tay nó kéo lại phía gã.
Gục đầu xuống bờ vai Thư, Phong hít nhẹ hương thơm vờn quanh nó rồi bỗng dưng cười khẩy một tiếng:
- Ha, xức nước hoa cơ à?
- Ơ…
Phong buông Thư ra, gã cởi áo sơ mi của mình khoác lên người Thư, còn không thèm cho tay nó vào ống tay áo mà đã thô bạo cài cúc.
Nheo mắt nhìn lần cuối, Phong vẫn lắc đầu không hài lòng quyết định vác hẳn Thư lên vai, đi thẳng theo đường đến phòng gã.
Nhìn bóng dáng hai người kia đi xa, một số thành viên trong đội bóng liền thở hắt một hơi ra, vỗ vỗ vai nhau cười khổ:
- Kì này tụi mình húp cháo rồi!
- Tao biết mà! Nhưng không biết đội trưởng mua bộ đồ ấy ở đâu nhỉ?
- Mua cái đầu mày ấy!
- …
Về phần Thuý An, cô chẹp chẹp miệng nhấc túi rau xanh bị ai đó “bỏ quên” trên mặt đất lên, cười hề hề nói với đám người đang nháo nhào kia:
- Không cần phải đếm ngược thời gian sẽ bị đưa lên thớt phanh thây đâu, sắp đến rồi đấy! Mấy đưa bay mà không nhanh nhanh gọt hoa quả, thái rau rửa rau, đợi lát nữa chi hội trưởng và ba mẹ đổi trưởng của mấy đứa đi mua hải sản về đây, thấy cái bãi chiến trường chưa cái nào được xử lý kiểu gì cũng vặt lông, ngâm giấm mấy đứa ấy!
- Éc!
Cả bọn nghe thế tức tốc về vị trí quy định, ai chăm chỉ làm việc của người nấy.

Áo Phong rất rộng, đến mức cả hai tay Thư rất dễ dàng di chuyển đến ống tay áo.
Nó vòng tay qua cổ Phong, đấm mạnh lên bả vai gã:
- Nè, thả tớ xuống!
Phong dừng bước, gã ôm Thư đối thẳng ngang với tầm mắt của mình.
Thư hai mắt tròn xoe nhìn thẳng vào Phong, hai tay bám trên vai áo gã đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Phong híp mắt thành hai đường thẳng, giọng nói tếu táo nửa đùa nửa thật:
- Thư rất thích gần gũi con trai phải không?
Thư chớp chớp mắt, vẫn một bộ dạng ngây ngây ngô ngô nhìn đăm đăm vào mắt gã:
- Tớ không hiểu ý Phong…
- Không cần hiểu đâu! – Phong ngắt lời, vác thư lên vai tiếp tục bước đi – Thư không nghe lời tớ nói, cậu cứ lúc nào cũng lẳng lơ, lúc nào cũng thích được nhiều thằng con trai vây quanh. Thư đã quên mất tớ đã, đang và sẽ làm người thay ba mẹ cậu quản lý cậu sao?
Thư choáng váng với câu hỏi kiểu đó của Phong, nó bĩu môi cãi lại
- Này, tớ nào có!
- Không nói nhiều!
Phong bế thẳng nó đến phòng gã, đạp cửa nhà tắm ra, đặt Thư ngồi xuống thềm đất lạnh. Gã vặn vòi hoa sen, xả nước vào người nó, rồi nắm vai nó kéo lên.
Thư đưa tay lên che đầu ngăn nước xối thẳng vào mặt, nó mếu máo vừa đẩy gã ra, vừa la thật lớn:
- Phong làm quái gì vậy? Buông tớ ra nào! Nước lạnh quá! Buông ra!!
Phong ép sát người Thư vào tường, đưa tay cởi những cúc áo mà chính mình vừa rồi tự mặc vào người nó. Thư cắn môi liều chết cào cấu tay Phong nhưng gã đã rất nhanh chóng cởi hết đến chiếc cúc cuối cùng.
Ghìm hai tay Thư lên trên đỉnh đầu, Phong dứt khoát lột áo sơ mi trên người nó ra. Nhìn chiếc áo lưới đen mỏng manh, nước ngấm vào làm áo ướt sũng bó sát cơ thể nó khiến gã càng thêm nhức mắt và dẫn đến quyết định lột nốt ra.
Thư la ó không ngừng mà chẳng thể ngăn nổi hành động bá đạo của Phong, buộc phải để gã cởi hết chỉ còn đúng ba mảnh nửa kín nửa hở, thân hình mành khảnh cũng phơi bầy trước mắt.
- Cậu…làm gì?
Thư dãy dụa cố thoát khỏi tay Phong, tuy nhiên, càng dãy gã lại càng kìm chặt.
Phong với lấy bông tắm trên bồn rửa tay, quay người Thư lại, áp sát người gã vào lưng nó. Phong vòng tay lấy sữa tắm hương hoa oải hương thoa lên bả vai Thư, sau đó cầm bông dùng lực mạnh chà sát.

Móng tay Thư cào cào lên nền gạch lát tường láng bóng. Nó gắng sức xoay người trở lại. Không xoay sở được gì, Thư phẫn nộ quát tháo:
- Bỏ ra! Quá lắm rồi đấy! Tớ…tớ ghét cậu lắm! Tớ ghét Phong nhất!!!
Vừa dứt lời, cả người Thư liền bị lật ngược lại về phía trước. Sàn nhà trơn làm Thư mất thăng bằng suýt ngã nhưng cánh tay vững chãi của Phong vừa kịp thời đỡ lấy và nâng cả người nó lên.
Phong kề sát mặt thư, trong ánh mắt là một vực sâu u tối, gã khẽ cười trầm thấp:
- Tôi không giỏi kiểm soát bản thân khi sự tức giận vượt quá giới hạn kiểm soát. Và Thư, cậu rất giỏi đạp đổ bức tường nhẫn nhịn kiên cố của tôi. Cậu không được phép nói thêm gì nữa, tôi không muốn nghe bất cứ một lời gì thốt ra từ miệng cậu lúc này.
- Tớ…
- Câm miệng!
Nói đoạn, Phong cúi xuống hôn trụ môi Thư, tay gã luồn qua hông cầm bông tắm tiếp tục cọ lưng nó. Hai chân nó vung vẩy đạp loạn trên không trung, gáy nó bị gã giữ chặt không cách nào nhúc nhích được. Nước lạnh xối xả lên bờ vai hai người nhưng Thư lại cảm thấy nóng như lửa thiêu đốt.
Mãi lâu sau Phong mới chịu buông ra, cả hai cùng nặng nề thở dốc.
Phong bóp chặt cằm Thư, đôi mắt như vực thẳm u tối nhìn sâu vào trong mắt nó. Gã khàn khàn nói:
- Thư nói một câu, tôi hôn một cái, cứ từ đó mà đếm số lượng câu! Còn nếu không thì im lặng để tôi tắm cho Thư, tôi sẽ không cởi hết đồ, nhưng không đảm bảo nếu Thư còn tiếp tục làm loạn. Tôi không muốn “đụng” đến Thư, không muốn có lỗi với hai bác! Đừng để tôi điên!
Thấy Phong tức giận vậy, Thư thực sự muốn mở miệng hỏi Phong tại sao muốn kiểm soát nó? Có phải Phong ghen không? Có phải Phong…thích nó không?
Tuy nhiên, Thư biết, nó không thể mở miệng lúc này bởi vì nó rất sợ. Phong xưng hô không giống bình thường, xung quanh gã bị bao vây bởi sự giận dữ, tình cảnh này cực kì nguy hiểm!
Chính bởi thế, Thư đành phải đỏ mặt phụng phịu quay lưng về phía Phong để gã tắm cho.
Phong muốn xóa sạch đi mùi nước hoa nồng nặc còn vương lại trên người nó. Gã muốn xóa cả sự đụng chạm của những tên khốn kia!
Phong im lặng. Nhưng từng động tác của gã lại không lặng như vẻ ngoài trầm tĩnh kia.
Thời gian bên ngoài cứ lặng lẽ trôi nhanh, thời gian ở trong lại dài đằng đẵng.
** *
Sau khi tắm xong, Phong cầm chiếc khăn tắm trên giá quấn chặt người Thư lại như xác ướp ai cập. Gã bế nó nhẹ nhàng đặt lên trên giường, mở tủ lấy quần áo, cầm máy sấy đặt ngay bên cạnh nó.
Xong xuôi, Phong mở cửa phòng và bước ra ngoài. Trước khi đi, gã còn ngoái đầu vào cảnh cáo:
- Tôi sẽ khóa phòng cho đến khi tổ chức tiệc. Phía sau nhà nghỉ này là rừng, bao quanh nhà nghỉ là hàng rào cao. Cho dù cậu có trèo qua cửa sổ thì muốn ra hẳn ngoài bờ biển cũng phải vào sâu trong rừng rồi vòng ra. Cảnh cáo trước đấy!
Rầm!
Thư chẳng kịp phản bác nửa lời thì cánh cử phòng đã đóng sầm lại. Nó bất mãn mặc quần áo vào, hong khô tóc rồi ngồi đấy và thở dài thườn thượt.
Hết trò, Thư lục túi đồ của Phong xem gã đựng cái gì trong đó. Vừa vặn mở tủ lấy túi ra thì không gian bỗng tối sầm.
Mất điện rồi!
Thư hoảng sợ bật dậy nhìn xung quanh, nó run rẩy tiến đến cửa chính kéo chốt ra. Kéo mãi không được, nó luống cuống đẩy đập cửa rình rình:
- Có ai không? Mở cửa ra! Mở cửa!
Trong khi đó, Phong ra đến bở biển, mọi người đều tập hợp đông đủ để chuẩn bị cho bữa tiệc. Trời đã tờ mờ tối, những ngọn đèn trắng đã được thắp lên sáng rực cả bên bờ. Tuy nhiên, đèn ở đây đều được sạc nên chẳng ai biết rằng bên trong nhà nghỉ xảy ra sự cố về đường dây dẫn điện.
Thư bị nhốt trong phòng, nó không ngừng đập cửa, đập đến xước tay rỉ hẳn máu ra nhưng cánh cửa vẫn không lay chuyển.
Lớp nó được xếp cùng một khu, xung quanh toàn là phòng của thành viên trong lớp. Tuy nhiên, lúc này tất cả đều ở ngoài biển, không có một ai còn lại nơi này.
Nghĩ đến việc chỉ có một mình mình ở đây, Thư lại hoang mang gào thét đến khàn cổ. Nhưng suy cho cùng, chỉ có lạc giọng chứ ngoài kia chẳng ai nghe thấy cả!
Không còn cách nào khác, Thư đành trèo qua cửa sổ, cấp tốc nhảy xuống, chân không đi giày, cứ thế bạt mạng mà chạy.
Nhưng càng chạy nó càng thấy rối, xung quanh toàn cây cối. Cánh rừng âm u, tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ có tiếc lá xào xạc, tiếng ếch nhái kêu. Điều đó càng thúc đẩy bước chân nó thêm vội vã.
Đi được một đoạn, Thư gặp ngã rẽ chia ba ngả. Lạc lõng giữa sự lựa chọn giữa đi và ở lại, nó quyết định chọn đại và nhắm mắt nhắm mũi chạy tiếp.
Bịch! Bịch! Bịch!
Vấp phải tảng đá, Thư mất thăng bằng nghiêng sang một bên nhưng bước đi của nó hụt giữa chân không, từ trên vách đá cao lăn xuống.
- A!!
Đau đớn rên lên một tiếng, chân Thư đã bị trật. Nó mím môi nhìn xung quanh toàn là vách đá với cây cao bao vây.
Nhăn nhó ôm cổ chân, Thư thở hồng hộc la lớn:
- Có ai không…mẹ ơi…ba ơi…Phong…sao không có ai cả? Cứu với…huhu…
Không nghe thấy tiếng trả lời, nó bật khóc thút thít.
Thư nức nở vùi đầu vào gối.
Nó là một đứa vô dụng, không tự lo được cho bản thân!
Lạc đường, nó chỉ đến thế là hết!
Nó lúc nào cũng tỏ ra mình giỏi lắm, nhưng cũng chỉ là nấp sau Phong ra oai. Giờ thì tốt rồi, cứ ngồi đây mà khóc!
Gió lạnh thổi qua làm Thư run lên bần bật, mồ hôi trên trán đầm đìa, cổ họng cứ nấc lên từng hồi.
Nó sờ tay lên trán, có lẽ nó đã bị sốt.
Nhưng…biết làm sao đây? Ở nơi này làm gì có người?
Vừa tắm nước lạnh xong, nó sẽ chết cóng nếu cứ ngồi thế này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui