Chương 12
Ba mẹ Thư, Thư và Phong cùng ngồi trên một bàn ăn.
Không khí xung quanh dường như chìm trong trầm mặc, chỉ còn nghe thấy tiếng phát thanh viên thời sự ra rả nói trên ti vi.
Sau khi Phong đeo còng vào cổ tay Thư, gã cứ giữ nguyên tư thế kia ôm nó, tựa đầu lên ghế da mà ngủ.
Thư không cử động được, nó bắt đầu suy nghĩ đen tối. Không phải nó nhạy cảm hay mơ tưởng viển vông đâu! Cơ mà muốn không nghĩ vẩn vơ cũng không được!
Một người con trai hôn một người con gái, điều đó đại diện cho cái gì?
Trêu đùa cũng có thể đấy, nhưng chẳng lẽ có người trêu đùa kiểu này sao?
Cũng không chắc nữa, tư tưởng của Phong không xếp vào dạng “người thường”!
Còn một người con trai lúc nào cũng thích ôm một người con gái thì đại diện cho điều gì?
Ừ thì bạn bè cũng có thể ôm nhau!
Nhưng có bạn bè nào ôm kiểu này không?
Thư càng nghĩ càng thấy nó giống như gấu bông của Phong vầy!
Một ngàn câu trả lời chỉ dành ột câu hỏi: “Trong lòng Phong, nó là gì?”. Tuy nhiên, tất cả chỉ là suy đoán, Thư không đủ dũng khí để hỏi.
Từ lúc Phong và Thư về nhà cho đến khi vào bàn ăn cơm, hai vợ chòng gì cứ cười đểu “ngắm nghía” cả hai. Thư không nói gì chứ nó nãy giờ đã để ý một hồi thấy ba mẹ mình cứ tủm tỉm cười, nhưng lúc nó liếc xéo qua lại giả nai ngồi xem thời sự.
Thư biết hai ông bà rất tin tưởng Phong. Từ nhỏ, mỗi một lời nói của gã đã phần nào khá là có trọng lượng.
Cũng chỉ cần một lời nói rất lễ phép của Phong là đủ để nó có thể được phá lệ trong nhiều việc, nhất là đi chơi. Nó mỗi lần muốn đi chơi đâu đó mà không được phép của ba mẹ thì chỉ cần sang nài nỉ Phong xin phép hộ, hoặc bảo gã đi cùng là có đi đến mười hai giờ đêm mới về cũng không ai bảo gì!
Không phải quyền thế mà ba mẹ Thư xu nịnh gì mà thật sự Phong luôn khiến những người xung quanh tin tưởng, trong đó có Thư.
Thư thường xuyên mò sang nhà Phong ngủ nướng, thường xuyên lôi quà vặt, truyện tranh sang bày bừa tùm lum ở nhà gã, thậm chí mang cả những văn hóa phẩm đồi truỵ. Và những hôm trời nóng nực, nó còn ăn mặc cũn cỡn sang nhà Phong bật điều hòa mở nhạc chình ình rồi…ngủ!
Lên cấp ba rồi thì cũng ít hơn, nhưng trước kia phải nói là gần như Thư không có một chút phòng bị với Phong!
Trong suốt bữa ăn, Thư chẳng nói chẳng rằng một câu, nó cứ ngây người ngồi nhĩ vẩn nghĩ vơ. Cho đến khi bà Nga – mẹ nó nhắc nhở thì mới ngớ ra là bản thân từ lúc nào đã ăn hết ba bát toàn cơm không!
Nó cười khan, ngượng nghịu buông đũa xuống. Phong biết ý nên cũng ăn nốt miếng cơm rồi đặt bát xuống bàn, hơi cúi đầu:
- Hai bác ăn tiếp, tụi con lên lầu trên học.
Ba Thư đang ngồi xem thời sự, nghe Phong nói vầy mới bâng quơ mở miệng:
- Ờ, nhưng mà học gì chứ đừng có học “giờ dờ giờ tờ” à nha!
Thư đỏ mặt phụng phịu quát lên:
- Ba này!
Mẹ Thư cũng không kém cạnh, bà cũng chen một câu góp vui:
- Ừ thì bác giao con gái bác cho anh quản, cơ mà đừng thay vì đuổi mấy thằng con trai hư hỏng tránh xa nó lại đi tự mình làm “hư” nó héng!
- Mẹ nữa! – Thư nhăn mặt gắt lên – Mẹ toàn nói linh tinh gì không hà!
Phong kéo dây xích, theo thói quen thường ngày giơ tay chào kiểu tác phong quân đội:
- Tuân lệnh!
Tiếp đó, Phong rút tay lại rồi nắm dây xích tiếp tục quay lưng bước đi, trên môi vẫn giữ mụ cười hiền lành cho đến khi vào đến phòng.
Bước vào phòng, đóng cửa, nụ cười trên môi cũng theo đó tắt lịm.
Phong ép Thư lên cửa, cúi xuống kề chóp mũi sát cổ Thư, khẽ hít hà.
- Thư xức nước hoa?
- Hở?
- Tính hấp dẫn ai chứ, mùi này thật kinh tởm!
Thư khó chịu khi nghe Phong chê bai vầy, nó đẩy gã ra:
- Kinh tởm hay không đến phiên Phong quản? Cậu quá đáng lắm đấy!
Không thèm bỏ vào tai lời Thư, phong đưa tay lên quệt nhẹ vào môi nó, thấp giọng nói:
- Còn đánh son nữa sao? Giờ tớ nói thật đấy, cậu trang điểm lên xấu lắm!
Dù xóa thế nào đi chăng nữa, Phong vẫn thấy Thư rất xinh đẹp, điều đó khiến gã vô cùng vô cùng khó chịu!
Thư tức tối vì không ngăn lại, nó giơ chân sút mạnh vào đầu gối Phong.
Phong nhăn mặt xoa xoa đầu gối, xong, gã lập tức ẵm Thư lên vào thẳng đến Phòng tắm, xả nước ra vào bồn và ném Thư vô.
Thư ngã vào trong nước lạnh, nước bắn tung toé ra nền nhà. Cả người Thư ướt sũng, nó trợn mắt lên nhìn Phong:
- Cậu…cậu làm quái gì vậy??
Phong rút chìa khóa trong túi, mở còng tay cho Thư. Gã rũ mắt xuống, vừa thu gọn dây xích lại, vừa nói:
- Thư tốt nhất là tắm cho sạch sẽ vào rồi thay đồ ra, tí tớ lấy quần áo cho. Cậu nhanh nhanh cái tay lên, thay quần áo và tẩy trang càng nhanh càng tốt! Đừng lề mề nếu như không muốn tớ vô giúp một tay!
Nói đoạn, Phong cầm dây xích, bước thẳng ra ngoài rồi đóng cửa thật mạnh giống như thể cái cửa nó đắp tội với người đóng vầy!
Sau đó, Phong lấy quần áo trong tủ đưa cho Thư, bao gồm cả đồ nhỏ. Nó ngượng ngùng cầm lấy rồi nhanh chóng tắm rửa và thay đồ.
Cảm nhận khuôn mặt Phong đang gần kề, Thư hoảng hốt nghiêng mặt đi, hai mắt nhắm tịt lại. Nó hét toáng lên:
- Không đùa đâu!!
CẠCH.
Cảm thấy lành lạnh ở cổ tay, Thư mở mắt ra. Tay nó đã bị Phong còng vào, chiếc còng còn lại ở đầu dây kia hình như đã được móc vào chân giường từ trước.
- Mới đùa chút mà đã run như cày sấy rồi!
Phong nhỏm người dậy, gã đứng lên tiến về phía bàn học bật đèn học lên, rồi đi đến vị trí bảng điện để tắt đèn đi.
Thư giựt giựt dây xích, bĩu môi làu bà làu bàu:
- Đi ngủ rồi còn xích lại nữa sao?!
Phong kéo chăn đắp hẳn lên đến cổ Thư, gã cưng chiều đưa tay lên xoa đầu nó:
- Tớ bảo rồi, chỉ cần có thể, tớ sẽ xích Thư lại. Thư giao quyền quản Thư cho tớ, cho nên, dù thế nào tớ cũng phải giam giữ Thư lại. Còn giờ thì ngủ đi, bài tập của Thu để tớ lo, ngủ sớm mai dậy đi học.
- Thế còn Phong? Phong không đi ngủ sớm sao? Phong ngủ ở đâu?
Phong khẽ nhếch miệng:
- Hê, ngủ cùng giường với Thư chứ còn ngủ đâu!
- Hớ? – Thư nghệt mặt ra. – Cậu…
- Đùa thôi, lát tớ xuống nhà cầm thêm chăn gối trải xuống sàn. Giờ tớ chưa buồn ngủ, lát nữa.
- Vậy được không?
- Được mà! Thôi ngủ đi!
Thư nghe vậy liền ngoan ngoãn trùm chăn kín đầu và hai mắt nhắm nghiền.
Lúc đầu còn thỉnh thoảng lại đầu ra nhìn lén xem Phong ngủ chưa, nhưng không được bao lâu, mắt Thư đã díp lại, nó mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Giờ đây, Thư mới thực sự hiểu cảm giác bị giam cẩm nó dã man thế nào. Không, nó bị giam cầm nhiều rồi, thế nhưng bị xích thế này vẫn là lần đầu tiên!
Trong ba ngày Thư bị Phong xích, đi đến đâu người ta cũng dồn sự chú ý về phía hai người. Chuyện cả hai bị xích lại với nhau đã trở thành tâm điểm trong các cuộc trò chuyện trong giờ chuyển tiết của học sinh trong trường, ngay cả thầy cô cũng không ngoại lệ! Nhưng, cũng chỉ bằng đôi lời giải thích đơn giản của Phong, các thầy cô cũng không dây dưa vào.
Dù vậy, không dây dưa là việc của không dây dưa, nhưng nhìn vẫn cứ nhìn. Lù lù một đống bảo người ta không chú ý đến sao được!
Thời gian này, Phong chuyển hẳn sang nhà Thư ở. Mẹ Thư rất vui vì có cây cột điện ngoan ngoãn ngồi lắng nghe tám nhảm như Phong, không, là mua một tặng một bởi còn có cái cây thứ hai mọc rễ ngay bên cạnh đó – chính là Thư chứ không còn ai vào đây nữa.
Hai cái cây này không chỉ có tác dụng ngồi đực mặt ra để mà lắng nghe những câu chuyện tầm phào chờ mãi không thấy hồi kết, mà còn dùng làm chân sai vặt.
Đương nhiên là bà Nga không sai bảo Thư, bà chỉ ra lệnh cho Phong, nhưng kiểu gì Thư cũng phải đi theo!
Hết hạn ba ngày dài đằng đẵng phải sống khốn sống khổ, Thư đã được thả rông theo đúng nghĩa của nó.
Phong sau khi tháo còng cho Thư thì biến mất không thấy tăm hơi, gã cứ chúi mũi ở nhà mà không biết để làm cái trò gì. Thư cũng không hỏi han gì bởi nó đang trong thời kì ôn tập điên cuồng để chuẩn bị thi học kì một.
Hôm nay, Phong không sang gọi Thư đi học vào sáng sớm làm nó cảm thấy có gì là lạ ở đây. Nó định đến lớp hỏi Phong xem sao nhưng không ngờ Phong lại không đến lớp.
Thư học hết tiết một thì một thầy quản sinh đến tận lớp thông báo cho nó là nó có điện thoại gọi đến trường từ gia đình, yêu cầu gặp nó vì có việc gấp.
Là mẹ Thư gọi, bà cằn nhằn về việc điện thoại nó thường xuyên xập nguồn làm bả phải đi tìm số điện thoại nhà trường.
Sau đó, mẹ bảo với nó rằng Phong thiếu ngủ trầm trọng và tinh thần mệt mỏi quá độ nên đã ngất xỉu, may mà cô giúp việc đầu tuần đến dọn dẹp phát hiện ra, giờ gã đang ở trên bệnh viện A. Ông Phong thì đang có cuộc họp quan trọng ở bên Ý, ba mẹ gã cùng với ba Thư thì đang ở Hà Nội, mẹ nó phải bận đi làm cho nên bà bảo nó xin phép nghỉ học vài hôm để chăm sóc cho Phong.
Thư nghe vậy thì không khỏi lo lắng, nó vội vã nhờ lớp trưởng viết giấy xin phép cho nó và Phong rồi cấp tốc đạp xe đến bệnh viện A.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...