Editor: May
"Lôi Nặc, nếu anh yêu Hoàng Phủ Bạc Ý, xin anh nói cho em biết, nói ra, em liền ở trong lòng anh; nếu không yêu, vậy buông em đi thôi.
Bởi vì, em sắp đánh mất chính mình……
Em sẽ lui ra phía sau, thối lui đến vị trí thích hợp, vẫn duy trì khoảng cách, tựa như anh trai và em gái vậy, thân mật, lại không bước qua, miễn cho lại làm chính mình động tâm.”
……
Cô muốn nhịn xuống, nhưng mà, nước mắt vẫn không biết cố gắng chảy ra, cô vẫn là quá yếu ớt sao? Không đợi được đáp án của anh!
Hoàng Phủ Bạc Ý, kiên trì!
Đã nhiều năm như vậy rồi, điểm này còn không chịu nổi sao?
Mắt tiễn của Hoàng Phủ Bạc Ý run rẩy, một mảnh sáng trong minh diễm, tản ra vỡ vụn ở trong ánh mắt, gằn từng chữ một,
“Lôi Nặc, em muốn tình yêu, không cần ái ** muội.
Em nỗ lực 99 bước, một bước cuối cùng này, anh có muốn bước về phía em không.”
Vào một khắc giọng nói tan mất kia ---
Chân trời, Hỏa phượng hoàng đồ đằng, nhẹ nhàng nhảy, nhảy vào trong biển xanh đậm, tiếp đó, nhiễm ra một mảnh màu đỏ, phản chiếu nồng đậm.
Không khỏi, làm lòng người cảm động.
……
Hoàng Phủ Bạc Ý nâng mắt, ngưng lệ quang loang lổ, ở dưới phác họa của hoàng hôn, trực tiếp nhìn anh.
Bàn tay che ở ngực anh, nhẹ nhàng run một chút.
Đây là người đàn ông cô thích mười hai năm, người đàn ông ái ** muội mười hai năm, người đàn ông lại chưa từng nói ra miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...