Editor: May
Nắm tay nắm chặt của Lôi Nặc càng siết chặt, cô gần như cạy không ra, chỉ có thể hai tay bắt lấy anh.
Hoàng Phủ Bạc Ý lại tiếp tục nói,
“Lôi Nặc, em thích anh, thích anh rất lâu, bắt đầu từ năm ấy anh cõng em xuống từ từ trên cây hòe già, em liền thích anh.
Anh còn có nhớ không, mỗi lần em làm bộ dáng không cẩn thận té ngã ở trước mặt anh, anh thấy được, một phen nắm lấy cánh tay em xách lên, em vỗ vỗ mông nói, ‘ Lôi Nặc, ân cứu mạng, không có gì báo đáp, không bằng em lấy thân báo đáp! ’, mỗi lần anh đều là khinh bỉ bạch em, mắng một tiếng ‘ cút đi, trò chơi này còn chơi không chán sao? ’”
“Lôi Nặc, em không có chơi với anh, em nói chính là sự thật, em muốn gả cho anh, muốn gả cho Lôi Nặc anh, muốn người khác gọi em là Lôi phu nhân, muốn cả đời ở bên nhau với anh.”
……
Trong suốt, nóng bỏng mà nhiệt liệt.
Mắt tiễn minh diễm phủ kín sương mù, thật giống như cánh chim cánh bướm bị nước mưa làm ướt, cuối cùng là bất động, đáng thương rơi vào trong góc không người hỏi thăm,
“Em gần như mỗi tháng đều từ nước Mỹ bay thật xa trở về nước ngây ngô một tuần, có đôi khi thậm chí mỗi tháng hai lần, vừa bay trở về liền lôi kéo anh đi ăn cái gì đó, anh thật sự cho rằng em có bao nhiêu yêu thích ăn vặt ở thành phố E chứ? Toàn thế giới có nhiều thức ăn ngon như vậy, em cần gì chỉ yêu một nhà?”
“Lôi Nặc, thật ra anh cũng biết, chỉ là anh ngậm miệng không nói chuyện, em cũng tiếp tục giả ngu.”
“Bởi vì, anh ở chỗ này, em nhớ anh.”
“Khoảng thời gian trước, em ở trên đường cái Italy phồn hoa tùy tiện kéo một người đàn ông, để Quý thiếu phối hợp với em diễn một vở kịch, cho các người đều biết em đang theo đuổi người khác.
Anh ở trong video thấy được, em nhìn ra được, anh tức giận, em thật cao hứng, em nghĩ, a, rốt cuộc anh đã ghen tị vì em.”
……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...